Chương 45: Những câu hỏi chưa lời giải đáp
Hộ sứ tướng quân vì có công hộ giá, sau khi hồi kinh ngay lập tức được thăng lên chức Ngự sứ nhất phẩm. Trở thành quan khâm sai thay mặt cho hoàng thượng, được ban kim bài miễn tử, quyền uy tột bậc. Đối với ân điểm cực độ này, trước giờ cũng chưa từng có ai vượt qua. Lạc Thiên một bước nhảy lên cao, trở thành thân tín của hoàng đế, trong tay nắm quyền khuynh đảo triều chính, thế lực dưới một người, trên vạn người.
Trong triều trên dưới xôn xao, đoán chừng sự kiện tấn phong này sẽ mở đường cho việc hắn sẽ trở thành phò mã. Để xem từ rày về sau, hắn sẽ dựa vào ân sủng này mà lộng hành cỡ nào. Có nhiều cựu thần dâng sớ can giáng nhưng đều bị hoàng đế gạt bỏ. Dưới áp lực của mọi người, hoàng đế ban chiếu chỉ, “Sau này không ai được dâng sớ can ngăn nữa, nếu không chém chết không tha”. Từ đó, mọi người nhìn Lạc Thiên bằng con mắt căm thù đại gian thần hại nước.
Nhưng trái với dự đoán của mọi người, gian thần không có dịp lộng hành nào hết. Hắn phụng chỉ vi phục xuất tuần, thay mặt hoàng đế đi điều tra dân tình khắp nơi. Triệu Đảo có hai ngàn đảo lớn, hơn một ngàn dân tộc. Xem ra chuyến tuần hành của hắn còn không biết đến chừng nào mới trở về được. Mọi việc xảy ra nhanh đến nỗi không ai đoán kịp, lúc nghe tin, thì thuyền lớn của hắn có lẽ đã ra khơi lâu rồi. Ngày trở về của hắn, chắc cũng phải kéo dài hai ba năm sau nữa lận.
Đứng trên thuyền, tay cầm ngự bài khâm sai do hoàng đế ban cho, Lạc Thiên cười to sung sướng. Việc ở kinh đô cuối cùng cũng thành công mỹ mãn. Bây giờ hắn muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền. Đã có thể vui vẻ khoái hoạt đi thực hiện công việc theo ý muốn mình. Hắn nhìn thuyền càng lúc càng rời xa bờ, nghĩ rằng có lẽ mình sẽ không bao giờ trở về nơi đây nữa.
Có một tiếng kêu xé ruột thu hút sự chú ý của Lạc Thiên. Từ đằng xa, một con chiến mã cao to đang phóng nhanh trên đường xuống bến cảng. Hiên Chi đã mang công chúa chạy đến nơi đây, nhưng đã quá trễ, thuyền của hắn đã rời xa bến. Công chúa Mẫn Chi nhảy xuống ngựa, chạy suốt trên cầu tàu cho đến nơi tận cùng không còn lối.
-Kim Thành. – Nàng hét to, nước mắt rơi lã chã đầy đau buồn.
Lạc Thiên cảm thấy có chút tội lỗi trong lòng. Hắn sau khi đã đạt được sự tin cẩn của hoàng đế, liền cho rằng nhiệm vụ mình đã hoàn thành. Một mặt tích cực lẫn trốn công chúa, một mặt nhanh chóng cuốn đồ bỏ đi. Vì vậy khi Mẫn Chi hay tin hắn phụng mệnh xuất tuần, thì cũng đã muộn. Thuyền đã rời bến, lời từ biệt còn chưa kịp nói.
(.
-Không được khóc, mèo con. – Hắn hét to với người con gái đang ở trên bờ.
Tuy thuyền đã đi xa, nhưng hắn vẫn nhìn thấy nàng quỳ sụp xuống trên bên cảng. Đôi vai run rẩy vì những tiếng nấc nghẹn ngào. Nghe được tiếng hắn, nàng ngẩn đầu lên ngạc nhiên. Thì ra hắn vẫn còn quan tâm đến nàng. Nhưng thân ảnh đó càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng, thuyền đã đi xa không còn nhìn thấy rõ mặt người.
Mẫn Chi vẫn ngồi trên cầu tàu nhìn chăm chăm về hướng người đã đi xa mất. Trái tim nàng, cũng đã đi theo người đó mất rồi. Hiên Chi đứng bên cạnh công chúa, tức giận nhìn chiếc thuyền hoa lệ.
“Vì sao lại có người dám làm công chúa thương tâm đến độ này?”
Y chưa từng nhìn thấy công chúa buồn khổ đến thế. Trong ký ức của y, Mẫn Chi mãi mãi chỉ là một tiểu công chúa nghịch ngợm, ngang ngược, nhưng có nụ cười đáng yêu nhất trên thế giới nà không thể tha thứ cho bất cứ kẻ nào phá hỏng nụ cười đó được. Hiên Chi nghiến răng “Kim Thành ...”
^_^
Nước mắt của Mẫn Chi làm Lạc Thiên day dứt không nguôi. Có lẽ hắn đã phạm sai lầm rồi sao? Trước giờ chọc cho người ta tức giận, khóc lóc rất nhiều. Nhưng chưa bao giờ lòng hắn lại đau như vậy. Ngoài cảm giác tội lỗi ra, sự bực bội trong lòng hắn còn vì thứ gì khác?
Khinh Trần đứng bên cạnh, nhìn thấy màn chia tay đầy nước mắt đó đã cảm thán . “Tên suất ca như ngươi, đúng là yêu nghiệt hại nước hại dân!” Y chép miệng sau đó bỏ đi. Lạc Thiên vẫn như cũ, đứng nhìn bến cảng ngày càng xa tít tắp, cố gắng lý giải cảm giác trong lòng mình là thứ gì.
Còn có một người con gái núp sau một khóc khuất, nhìn cái lưng suy tư của Lạc Thiên từ xa. Người trong cuộc thì mù mờ, người bên ngoài thì sáng. Ngưng Bích biết, hắn ngoài mặt là lợi dụng công chúa, nhưng thật sự trong lòng đã động tâm với nàng rồi.
Con người như hắn, chỉ suốt ngày tính toán làm cách gì lợi dụng người khác, vì lợi ích của bản thân, không từ thủ đoạn gì. Hắn vì sự tin tưởng của hoàng đế, không ngại xâm một bức hình giống y hệt như Cổ Trình Sâm, nằm suốt ba ngày không dậy nổi. Vì quyền lực, đã dùng chính thân mình dùng khổ nhục kế chịu tra tấn của bọn Mật Vụ Cơ. Hắn lợi dụng phu phụ Cổ Sâm, lợi dụng Lao Thiết Tâm, Kinh Trần, Mẫu Đơn, Lôi Hải ... tất thảy đều bị hắn coi là công cụ làm lợi ục đích của mình. Ngay cả Đằng Đồ Sơn là người nhà, nhưng hắn cũng không hề có chút tình cảm. Đối với công chúa Mẫn Chi mà hắn để trong lòng, Lạc Thiên cũng không ngại phụ bạc nàng. Ngưng Bích chợt nhói đau trong tim, hay ngay cả chính bản thân nàng, cũng chỉ là một công cụ bị hắn lợi dụng?
Hai người đồng sàng, nhưng dị mộng khác nhau. Hạt giống của nghi ngờ và bất an đã gieo xuống, không cách gì nhổ ra được. Rồi