Chương 48: Cục nợ nhỏ
Sát thủ là biết trước mình có kết cục không thể tốt. Tên áo đen bị Ngưng Bích chừa lại tra hỏi cũng đã cắn thuốc độc sẵn trong miệng để tự sát. Đầu mối cuối cùng cũng bị đứt. Chiếc xe ngựa lại tiếp tục lững thững chạy đi, bỏ lại sau lưng một bãi chiến trường ngổn ngang đầy xác chết.
Người không chết thì là ta chết, việc lần này cũng là Lạc Thiên đồng ý cho Ngưng Bích ra tay, hắn không thể nào hối hận được. Bỏ qua việc liên quan đến nhiều mạng người, Lạc Thiên tập trung nghiên cứu cục nợ mà hắn mới vừa nhận được.
Tiểu hài ngủ say trong bọc vải là một bé trai độ chừng một tuổi. Quần áo hoa gấm, cả người mũm mỉm, chắc hẳn là tử tôn của nhà giàu có quyền quý. Manh mối trên người cũng chỉ có một chiếc ngọc bội khắc chữ Thiên. Hắn ngạc nhiên, đứa bé này chẳng lẽ có cùng tên với mình, không lẽ sự gặp gỡ này là do duyên phận?
Hiện nay tất cả mọi người liên quan đều đã chết, chi tiết duy nhất có thể bám vào cũng chỉ có một cái Hiên vương phủ. Lạc Thiên và Ngưng Bích còn đang phải trốn chạy, không ngờ còn bị liên luỵ tới chuyện của người khác. Hắn thở dài, đứa bé này có thân phận gì mà còn nhỏ đã bị người ta truy sát? Chuyện không muốn cũng đã bị vướng vào rồi. Hắn cũng chưa táng tận lương tâm đến nỗi vứt một đứa nhỏ dọc đường như thế, đành phải theo lời trăn trối mà đưa nó trở về nhà người thân thôi.
Chiếc xe ngựa rẽ ở một ngã ba, hướng đến Đa La thành ở trung tâm đảo quốc. Chuyến đi của Lạc Thiên càng lúc càng bị kéo dài ra.
^_^
Tiểu hài tử nhưng thật ra là một mớ phiền phức lớn. Đứa bé ngủ xong tỉnh lại, một la hai khóc ngất khiến Lạc Thiên luống cuống tay chân. Thiếu gia như hắn trước giờ làm gì biết chăm sóc trẻ em. Cái thứ sinh vật nhỏ xíu, mềm èo uột đó làm hắn không dám đụng vào, chỉ biết ngồi bên cạnh hết năn nỉ rồi lại doạ nạt. Nhưng tiếng la khóc của đứa bé không vì vậy mà giảm bớt chút nào. Rất may còn có một nữ nhân hàng thật giá thật như Ngưng Bích. Người ta nói nữ nhân tất cả đều có thiên tính làm mẹ, Ngưng Bích ẳm đứa bé lên dỗ dành thì nó liền nín khóc ngay. Nàng quay sang nói.
-Nhị lang, chúng ta cần thêm đồ cho em bé.
Hắn thật dở khóc dở cười.
Hai người đành phải tráo đổi thân phận trở lại. Hắn làm lão gia với hàm râu dê và chiếc quạt phe phẩy, Ngưng Bích làm phu nhân kèm theo một vết bớt đỏ che bớt đi khuôn mặt. Tuy cách này không hoàn hảo như lúc trước, nhưng hy vọng cũng đủ che mắt người. Sau khi đổi vai xong, bọn họ đi tìm một nhà nông gần nhất, mua thêm mớ quần áo cũ, chăn mền cùng với sữa dành cho tiểu oa nhi.
Đứa bé được thay đồ sạch, uống sữa xong liền nằm trong vòng tay Ngưng Bích lim dim ngủ. Lạc Thiên liếc nhìn nàng đang đung đưa nhẹ, hát ngâm nga một bài ru tiếng Việt.
“À ơi trong tiếng hát ru hời
Tĩnh mịch trưa hè suối tóc lơi
Nhịp võng ru con hồn lặng sóng
Lời thơ nhắc mẹ thuở yêu người
Bụi tre bụi chuối vươn mầm ngọn
Chim sẻ chim quyên kiếm miếng mồi
Quạt giấy mơn man làn gió nhẹ
Nhìn con say ngủ nét môi cười .”
(Ru con – Phạm Doanh)
Hặn chợt mỉm cười, hình ảnh này thật quá đỗi ấm áp. Nếu đứa bé kia là con của bọn họ, thì còn hạnh phúc nào hơn. Lạc Thiên lại mơ màng đến một tương lai hạnh phúc. Còn Ngưng bích cũng đang mơ màng, nhưng nàng lại đang nhớ tới vài ký ức xa xôi.
^_^
Hiên Vương phủ là gì? Đó dĩ nhiên là phủ đệ của một vương gia nào đó trong tộc Đa La. Mà các vương gia thì ở đâu? Chính là ở tại trung tâm quyền lực của đảo quốc, Đa La thành.
Tuy nhiên, vốn thận trọng, Lạc Thiên không ngay lập tức chạy tới trước cổng Đa La giao đứa bé. Hắn muốn điều tra rõ ràng sự việc rồi mới quyết định bước tiếp theo bước. Nếu đứa bé này liên quan đến các cuộc đấu đá của vương tộc, thì mọi chuyện sẽ không đơn giản đến như vậy. Dù sao mạng người cũng quan trọng, mà một đứa nhỏ đáng yêu thì càng phải quan tâm nhiều hơn. Hắn không muốn chấp nhận, chỉ vì nhìn Ngưng Bích mà càng lúc càng thích tiểu hài tử này. Tiễn phật tiễn tới tây thiên, Lạc Thiên muốn chắc chắn đứa trẻ này phải được bảo đảm an toàn trước nhất.
Kết quả là khi hắn trốn trong phòng làm trò với tiểu hài tử, Ngưng Bích mặc y phục dạ hành nhảy ra khỏi cửa sổ trên phòng, đi đến Hiên vương phủ điều tra một phen. Nhà trọ Đa Đa chỉ nằm ở ngoại vi cổng thành, muốn tới Hiên vương phủ thì phải đi một đoạn khá xa. Ngưng Bích đi tới nửa đêm vẫn chưa về làm Lạc Thiên đứng ngồi không yên. Không phải hắn sợ nàng gặp chuyện mà bởi vì tiểu hài tử lại quấy khóc, không chịu ngủ. Rõ ràng lúc nãy còn giỡn chơi vui lắm, vậy mà muốn chuyển qua khóc la là ngay lập tức khóc la.
Mặc cho hắn cầu xin, doạ nạt gì cũng không được, đứa bé cứ oa oa khóc lớn. Có mấy người đã chạy qua phòng hắn than phiền làm việc rối càng thêm rối. Cuồi cùng hết cách, Lạc Thiên đành phải bế đứa bé nằm trên giường lên, bắt chước Ngưng Bích vừa đu đưa vừa hát. Quả nhiên cách này hiệu nghiệm ngay, tiểu hài tử bắt đầu không khóc nữa, từ từ lim dim đi vào giấc mộng. Lạc Thiên ôm thân thể nhỏ xíu, mềm èo, mỏng manh trên tay, hết sức cẩn thận sợ rằng sẽ làm rơi vỡ. Vô cùng mãn nguyện, hắn giống như vừa trải qua một cuộc chiến tranh lớn chiến thắng trở về. Lạc Thiên cho rằng trên đời này không có kỳ công nào lớn bằng việc dỗ ột đứa bé nín khóc được.
Tiểu oa nhi đã ngủ, nhưng hắn vẫn không dám ngừng đu đưa, sợ chỉ cần đột ngột ngưng lại, đứa bé sẽ thức. Thẳng cho đến trời gần sáng, khi Ngưng Bích trở về, Lạc Thiên vẫn còn ôm đứa trẻ đi lại trong phòng, dịu dàng đung đưa theo một nhịp điệu ru ngủ. Ngưng Bích bật cười.
-Đưa cho thiếp!
Vừa thấy nàng, hắn giống như nhìn thấy nữ thần cứu thế, vừa muốn cười vui mừng vừa muốn khóc kể khổ. Ngưng Bích tiếp đứa bé trên tay hắn rồi đặt xuống giường. Tiểu oa nhi chỉ hơi cục cựa khẽ nhúc nhích, Lạc Thiên đã thấy thót cả ruột. Thế nhưng chỉ cần Ngưng Bích vỗ về mấy cái, ngâm nga hát mất câu, tiểu Thiên Thiên lại ngon giấc ngủ say tiếp.(Đây là tên bọn họ tự đặt cho đứa bé, bởi vì miếng ngọc bội có khắc chữ Thiên mà nó mang trên người.)
Hai người kéo nhau ngồi vào một góc xa chiếc giường có đứa bé đang ngủ, rù rì nói chuyện.
-Không có nàng ta việc gì cũng không làm được! – Hắn ôm Ngưng Bích vào lòng, âu yếm.
-Thiếp thấy chàng việc gì cũng làm rất tốt hết nha. – Nàng khe khẽ cười.
-Đi