Chương 50: Tương tư khúc
Thành Đa La giống như kinh thành của một tiểu quốc, là nơi cư ngụ của Đa La đại vương đứng đầu đảo này. Đa La đại vương là một lão vương tuổi xấp xỉ hoàng đế Triệu Đảo, tuy nhiên thân hình mập mạp, gương mặt hoà nhã, con người thân thiện hơn nhiều. Vừa nghe tin có Ngự sứ kinh thành ghé qua, Đa La vương đã nhiệt tình tiếp đón. Vừa chuẩn bị phòng ốc vừa thết tiệc tẩy trần. Chức Ngự sứ nhất phẩm này vốn là thân tín của hoàng đế, dưới một người mà trên vạn người. Ngay cả đại vương một tộc như ông cũng không thể không nể mặt.
Tuy nhiên, vị Ngự sứ trẻ tuổi này thật có điều kỳ quái. Hắn chỉ đi có một mình mà không có thân tín đi kèm. Quần áo thì bẩn thỉu nhếch nhác, trên tay còn bế thêm tiểu hài tử. Nếu không phải vì hắn có kim bài Ngự sứ, thì Đa La vương cũng không tin tên này là quan nhất phẩm trong triều.
“Triệu Đế nổi tiếng là đa nghi, vì vậy có lẽ thân tín của ông ta cũng phải có tính tình khác lạ. Có lẽ là do hắn cố ý cải trang, vi phục xuất tuần. Lợi dụng thân phận bình dân bá tánh để mà điều tra các đại vương đảo quốc.” Suy nghĩ như vậy nên Đa La vương hết sức vị nể Lạc Thiên, để mặc hắn ra vô trong thành thích điều tra gì thì điều tra. Chỉ cần hắn không bẩm báo về triều đình là Đa La vương muốn làm phản là được rồi.
Nhờ được sự hỗ trợ của Đa La vương, Lạc Thiên đã biết được hai hôm trước có gian tế đột nhập Hiên vương phủ. Khi nghe tin hộ vệ trong phủ đánh bị thương gian tế, Lạc Thiên đau quặn trong lòng. Hắn kéo quân vây bắt hết bọn người mai phục ở gần nhà trọ trước đó, tra khảo ra được họ làm theo lệnh Lăng Tiếu Nam. Hắn nghiến răng trèo trẹo, quả nhiên không nên nhún nhường với kẻ thù mà.
Điều tra mở rộng thêm thì phát hiện một bãi chiến trường chất đầy thây người ở sơn cốc cách kinh thành ba dặm. Trong số người chết có cao thủ các môn phái, có thêm một đám áo đen bị phanh thây vứt ở bụi rậm xung quanh. Tuy không phát hiện tung tích Ngưng Bích nhưng hắn lại thu một thanh đoản đao khắc chữ Bích bị vứt lại tại chiến trường. Hắn chợt thấy run rẩy nỗi hoảng sợ mơ hồ. Đây là cây đao đeo trên tay trái của nàng, là do chính tay hắn tặng, Ngưng Bích không lý nào lại vứt đi như vậy.
“Trừ phi nàng có chuyện thật rồi”. Hắn nhìn xuống vực sâu thăm thẳm, “Không phải vậy chứ?”
Thế là một toán binh lính được phái đi xuống đáy vực tìm kiếm. “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Ngày nào chưa tìm thấy nàng, hắn cũng sẽ không chịu ngừng lại đâu.
Căng thẳng, lo sợ, cộng với bôn ba mấy ngày trời, thân thể yếu nhược của hắn cuối cùng cũng chịu không nổi. Lạc Thiên ngã xuống bệnh nặng. Hắn hết sốt ly bì thì mơ hồ tỉnh lại một chút, suốt mấy ngày trời cũng không dậy nổi ra khỏi phòng. Ngay cả ngự y trong Đa La cung cũng lắc đầu buồn bã.
-Tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược. Nếu Ngự sứ đại nhân từ bỏ không chịu chống lại bệnh tật, thì thuốc thang thế nào cũng không qua nổi đâu.
Nghe ngự y nói vậy, Đa La vương liền sợ hãi trong lòng. “Người này thân phận không tầm thường, nếu hắn vừa đến Đa La thành liền lăn ra chết, ta có mười cái miệng cũng không giải thích nổi với Triệu Đế đâu”.
Tranh thủ những lúc Lạc Thiên tỉnh lại được đôi chút, Đa La vương ân cần hỏi.
-Ngự sứ, ngài có điều gì cần ta giúp đỡ không?
-Đa ta đại vương quan tâm. Hạ thần đã nhận được nhiều giúp đỡ của ngài lắm rồi!
Nói chưa được mấy câu hắn lại lăn ra hôn mê, muốn moi thêm được chút yêu cầu nào cũng khó. Xem ra phải chuẩn bị hậu sự cho người này rồi.
^_^ nguồn
Lạc Thiên hét lên một tiếng lớn khi vùng thoát khỏi cơn ác mộng. Hắn thở hồng hộc như chạy qua cả một quãng đường dài, trong tim lại đau nhói như bị ai xé nát. Trong cơn mơ, hắn nhìn thấy Ngưng Bích bị kẻ thù tìm tới, một kiếm giết chết nàng. Hắn chỉ có thể đứng đó bất động nhìn nhưng không cách gì giúp được. Ngưng Bích mình đầy máu me quay lại nói với hắn, “Chúng ta không chung đường, nên phải chia ly từ đây thôi.”
Không, hắn không muốn rời xa nàng chút nào. Hắn thừa nhận, ban đầu ở bên cạnh nàng là có nhiều toan tính. Nhưng từ lâu, từ lâu lắm rồi, thứ hắn toan tính chỉ là tìm cách giữ nàng ở bên cạnh mình lâu dài mà thôi. Mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, mau chóng đưa nàng về nhà, đó là tất cả mong ước của hắn. Hắn có thể không cần đến gia tài vạn bạc, nhưng không thể không cần nàng được.
Những người hầu cận nghe tiếng la của hắn liền chạy vào. Ngự sứ đại nhân vẫn mê mê dại dại, trên trán sốt hầm hầm, người càng lúc càng tiều tuỵ. Ngự y bắt mạch cho hắn rồi lại lắc đầu, Đa La vương lo lắng cũng quan tâm đi đến.
-Ngự sứ, có còn mong muốn gì không? – Ông hỏi.
-Đại vương, có thể cho hạ quan mượn một cây cổ cầm được không?
^_^
Tường đài ngay chỗ cổng lớn vào vương cung là chỗ có vị trí cao nhất, tiện nhìn xa bốn phía, là trung tâm của Đa La thành. Ngày hôm nay đặt biệt cho binh lính cùng lui xuống hết, nơi đó bày ra một chiếc