Chương 66: Âm mưu tính kế
Đại hội võ lâm, ở bảng Nhất, cũng chỉ có một người lọt vào vòng trong, đó chính là Hồng nương tử. Tất cả các đối thủ khác đều bị nàng hạ gục, không còn khả năng thi đấu tiếp theo. Bảng thứ hai là cặp đấu thủ rất chênh lệch về thực lực, Yên hiệp Mộ Dung Xuân võ nghệ siêu quần và chuyên gia chạy trốn bí ẩn Dạ Khách. Cho đến lúc này, ngoại trừ khinh công thì không ai biết Dạ Khách có tuyệt chiêu võ công gì. Hai người trong bảng Tam chia đều số điểm đồng hạng đứng đầu là Khinh Trần và Mộc Hạng. Tuy nhiên không biết khả năng đi tiếp của họ thế nào, vì cả hai trước đó đều đã dính những chấn thương nghiêm trọng. Bảng Tứ dẫn đầu bởi tinh anh kiếm khách Hạo Chi công tử và người đứng hạng nhì là nhân vật trùm đồ đen kín mít Bất Nhị của Độc dược cốc.
Bát cường được xác định chỉ còn bảy người. Ngạc nhiên hơn nữa là có đến ba người trong nhóm tân nhân tiến vào được vòng này. Cái tên Kim Gia như mặt trời giữa trưa tới hồi đại thịnh, bất cứ ai cũng phải nhắc đến với một thái độ tò mò. Mọi người đều nhất mực khẳng định đây phải là một nhân vật cường bá, mới có thể tập hợp dưới trướng mình nhiều cao thủ bí ẩn đến như vậy. Thật ra bọn họ là ai, từ đâu đến? Họ Kim này không phải là một cái họ phổ biến ở Triệu Đảo.
Trong lúc Lâm đại vương đang cùng ngũ đại chưởng môn thảo luận về nhân vật bí ẩn này, thì Kim gia tới cửa xin bái phỏng. Năm vị chưởng môn ban đầu rất ngạc nhiên rồi sau đó chuyển qua háo hức đón chào tân nhân nổi bật nhất trong kỳ đại hội này. Không ngờ khi Lâm đại vương, đồng thời cũng là võ lâm minh chủ, nhận được bái thiếp liền cau mày nhăn trán. Ông vội vã cáo từ năm vị chưởng môn để tiếp gặp Kim gia ở một gian phòng riêng.
Gian phòng đó chính là đại điện của Thủ Long cung, nơi có đặt ngai vị của Lâm đại vương.
-Hạ quan là Ngự sứ Kim Thành, khâm sai phụng chỉ hoàng thượng vi phục xuất tuần. Kính chúc đại vương kim an! – Lạc Thiên khấu đầu quỳ gối trước đại điện.
-Ngự quan bình thân. Người đâu, ban toạ! – Lâm đại vương cười lớn. – Thì ra nhân vật bí ẩn đằng sau Tam đại tân nhân lại là ngự quan.
Lâm đại vương thân người cao to, râu xoăn tóc trắng, tiếng khoẻ như hồng chung. Vừa có khí chất cao quý của bậc đế vương, vừa hào sảng thoải mái như cao nhân trong giang hồ. Tuy đã ngoài tám mươi nhưng thân hình vẫn cường tráng, mặt hồng khí thịnh, minh mẫn vô cùng.
-Ngự quan bôn ba ngàn dặm từ kinh thành đến đây, tại sao không bái phỏng từ sớm? – Lâm đại vương nhìn Lạc Thiên ngồi xuống vị trí ghế vừa mới được khiêng ra liền nói. – Ngự quan, tay của ngài?
-Bị thương ở An Nhiên đảo! – Lạc Thiên trả lời. - Ở đó có một nhóm người tự xưng là Cự Kình bang dám bắt cóc mệnh quan triều đình. Tuy toàn bộ đã bị bắt giam nhưng trong quá trình phá án, tự mình dẫn dụ tội phạm hạ quan cũng bị thương chút ít.
-Cư nhiên là một bang phái nhãi nhép lại dám lồng hành. – Lâm đại vương giận dữ vỗ bàn đập mạnh. – Chúng thật may mắn đã bị Ngự quan bắt giữ, nếu là ta thì ...
Tuy lão không nói hết câu, nhưng Lạc Thiên đoán chín phần mười là muốn hành xử theo kiểu giang hồ rồi. Lâm đại vương không hề câu nệ tiểu tiết, bước xuống ngai vàng đi đến chỗ Lạc Thiên.
-Ngự quan, có thể không ngại cho ta xem vết thương được không?
-Dĩ nhiên là không ngại.
Lạc Thiên tháo dải băng trên cổ, hạ cánh tay bị gãy xuống để cho lão xem xét. Dù sao cũng là người luyện võ, lăn lộn trên giang hồ cũng có nhiều lúc bị thương, Lâm đại vương là người khá am hiểu về việc chữa trị các thương tổn. Lão bắt mạch cho Lạc Thiên cẩn thận, sau đó vuốt râu thở dài.
-Tổn thương đến gân cốt, khí mạch cũng không còn. Ngự quan, ta e rằng cánh tay ngài đã bị phế rồi! Dù sau này có bình phục cũng chỉ có thể cử động đơn giản, không cầm vật nặng, không thể dùng kiếm. - Lão lắc đầu tiếc rẻ. – Nghe nói Ngự quan là tướng quân thống lĩnh Tây Viên, một trong những nhánh binh đông nhất kinh thành. Đáng tiếc, đáng tiếc ...
Thái độ tiếc nuối của Lâm đại vương làm Lạc Thiên khá bất ngờ, xem ra lão cũng là người am hiểu y thuật. “Tuy nhiên lần này, ngài đã sai hoàn toàn rồi!” Thứ nhất, Lạc Thiên không có luyện công, lấy đâu ra khí mạch để mà lão bắt được. Thứ hai, hắn vốn chỉ đeo kiếm giống như đeo ngọc bội, không sử dụng được kiếm cũng không sao. Ai nói tướng quân Tây Viên quân biết võ hồi nào? Thứ ba, sau khi hồi phục cũng chỉ cử động đơn giản không cầm vật nặng. Hắn trước giờ cũng đã phải làm bất cứ việc nặng gì đâu, trong tương lai chắc chắc cũng sẽ không làm. Vì vậy, việc cánh tay của hắn bị phế giống như lão nói, Lạc Thiên hoàn toàn không quan tâm.
Tuy nhiên thấy lão đã thành thật chia buồn như vậy, hắn cũng không thể hắt nước lạnh vào mặt người ta, cũng làm ra vẻ ưu tư suy nghĩ.
-Quả nhiên là âm mưu, toàn bộ đều là cái bẫy. – Lạc Thiên chính là vì câu nói này mà tới.
-Ngự quan ngài nói sao? – Lâm đại vương quả nhiên bị câu nói này thu hút.
-Vấn đề này là cơ mật triều đình, hạ quan không tiện nói ra. Nhưng đại vương cũng phải biết, hoàng thượng không phải vô cớ mà ra lệnh cho hạ quan xuất tuần điều tra khắp nơi. Kỳ thật là hiện nay có một tổ chức bí mật đang âm thầm mưu phản triều đình. Bọn chúng có nhân sự vô cùng phức tạp, liên quan đến rất nhiều nhân sĩ trong giang hồ. Hạ quan đã lần theo đường dây này rất lâu,