Chương 73: Dẫn sói về nhà đọc truyện mới nhất tại .
Ba người Hồng Tụ, Khinh Trần, Châu Bình dựa theo mùi Bách Lý hương để lần theo dấu vết của Lạc Thiên. Loại dược này là độc môn bí truyền trong Thành gia, chuyên dùng để theo dõi dấu vết, cao thủ Mật sứ nào của Thính Phong các cũng có mang theo. Kể từ lần Lạc Thiên bị bắt cóc ở bến cảng Thu Sang, Châu Bình đã cấp cho hắn một túi hương để phòng thân. Loại hương này không màu không mùi, chỉ có người uống dược nhất định mới có thể ngửi ra mà thôi. Hơn nữa hương dai bay xa, cho dù mười ngày sau cách cả trăm dặm cũng còn nghe được.
-Tướng công?
Hồng Tụ nhào vào căn nhà tranh rách nát, vừa vặn nhìn thấy Lạc Thiên đang cởi áo Nguyệt Lãnh ra.
-Nàng ta là nam nhân? – Hồng Tụ ngạc nhiên kêu.
-Mọi người đến thật đúng lúc, mau giúp ta giải độc cho hắn? – Lạc Thiên mừng rỡ reo lên.
Xem ra Nguyệt Lãnh đúng là đã trúng độc rất nặng, muốn dùng châm ép độc cho hắn cũng thật không dễ. Hiện nay Lạc Thiên vẫn còn bị thương một tay, cử động khó khăn, loại cấp cứu này càng có nhiều người hỗ trợ hắn càng tốt.
-Huynh đệ, ta thật không hiểu ngươi. Tại sao lúc đó ra hiệu cho bọn ta thả y đi? Chẳng phải tên này là sát thủ người khác muốn phái đến hại ngươi sao? – Khinh Trần trầm ổn hỏi.
-Nếu muốn giết thì lúc đó y đã ra tay rồi. Ta nghĩ y ... hắc hắc ... thích ta rồi nên không ra tay được! – Lạc Thiên cười vô cùng đắc ý.
-Được hắn thích thì có gì vui chứ? – Hồng Tụ bễu môi.
-Ta không phải đắc ý vì chuyện này. Có nhớ chúng ta đến đảo Nghịch Thiên vì nguyên nhân gì không?
-Thì chính là muốn tìm cách xâm nhập Thượng Nguyệt giáo. Nghe đồn trong giáo phái này có dấu một cái thánh tích thật lớn hình mặt trăng có thể bay lơ lửng trong không trung. – Châu Bình nhanh nhẹn trả lời.
-Đúng vậy, thánh tích đó chắc chắn không có thứ gì khác ngoài kim tinh Trích Ly. Mà tên này, vừa vặn lại là thái tử ma giáo. Thay vì nghĩ kế đột nhập, chúng ta nhờ hắn dẫn đường có phải tiện không?
Lạc Thiên cười to đắc ý. Gian thương không bao giờ làm ăn lỗ vốn. Làm gì có chuyện hắn bị nữ sắc mê hoặc mà lầm đường lỡ bước. Trên đời này, chỉ có hắn lợi dụng người ta, đừng nghĩ có người đi lừa gạt được hắn. Đột nhiên có người muốn tiếp cận mình, không mưu tức gian. Lần này, chỉ là vô cùng vừa vặn dùng bẫy đặt trong kế, khiến mỹ nhân Nguyệt Lãnh dẫn hắn đi về nhà mượn chút đồ thôi.
Vì vậy khi Nguyệt Lãnh tỉnh dậy, tiếp tục hành trình kéo hắn về Thượng Nguyệt giáo, thì cả hai cao thủ theo dõi là Châu Bình và Hồng Tụ cũng đồng thời bám theo bén gót.
^_^
Trái với dự đoán của Lạc Thiên, nơi Thượng Nguyệt giáo toạ lạc cũng thật dễ kiếm quá đi. Cả một toà lâu đài bằng đá lưng chừng trên vách núi vô cùng thu hút sự chú ý từ khắp mọi hướng nhìn. Tuy nhiên, Thượng Nguyệt giáo nổi tiếng bí ẩn và tàn ác này không phải là nơi người khác muốn vào thì vào. Vô thiên lủng biết bao nhiêu là cạm bẫy được đặt xung quanh sâm lâm, luôn cản chân bất cứ người nào dám bén mảng tới. Còn có vô số giáo chúng của tà giáo này thay phiên nhau canh giữ khắp nơi. Tất cả bọn họ đều có võ công cao cường, thủ đoạn tàn độc, luôn luôn sẵn sàng tử chiến với mọi kẻ đối nghịch Thượng Nguyệt giáo. Nếu không phải đi vào cùng Nguyệt Lãnh, e rằng ngay cả bản lĩnh như Hồng Tụ và Châu Bình cũng khó có thể đột nhập nổi.
Bắt đầu từ phạm vi của Thượng Nguyệt giáo thì có rất nhiều người xuất hiện. Bọn họ vô cùng cung kính nghênh đón thái tử hồi cung. Nguyệt Lãnh một thân nam phục anh tuấn bất phàm, mắt trong mày kiếm, dáng người cao thẳng uy nghi võ lộng. Khi trở về địa bàn của mình liền tỏ rõ khi thế oai nghiêm ngạo khí. Bất quá người đi bên cạnh y lại còn thu hút ánh nhìn hơn.
Nam nhân cao gầy trong trẻo như khí trời, nhu nhã như suối mát. Trên môi hắn luôn ẩn ẩn một nụ cười khiến người người nhìn vào ai cũng phải liền có hảo cảm. Đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời thoáng mang nét tinh nghịch, vừa có chút âm trầm. Người này ngũ quan toàn chỉnh, cử chỉ tiêu sái, nếu đem hắn so với nữ nhân thì càng muôn phần thanh nhã hơn.
Ánh nhìn thất thố của bọn thuộc hạ không thể nào thoát khỏi sự phẫn nộ của Nguyệt Lãnh. Y la hét cho tất cả mọi người lui xuống, cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn Lạc Thiên thật đáng ghét vô cùng. Chỉ mới vài ngày trước đây, ánh nhìn ngưỡng mộ của bọn họ tất cả đều đặt trên người y. Vậy mà bây giờ đi cạnh Lạc Thiên, y lại trở thành chẳng là cái đinh gì hết. “Giận, giận, giận thiệt là giận mà!”
-Oa ... một cái hồ thật là rộng! – Lạc Thiên reo lên vô cùng thích thú và ngây thơ. – Lãng Nhi, chỗ của ngươi thật là đẹp. Muốn bao nhiêu nguy nga liền có bấy nhiêu nguy nga, muốn bao