Chương 76: Kim Thành đoạt bảo
Người trong Thượng Nguyệt giáo tuy rằng bị vây công trùng trùng điệp bên ngoài, nhưng không hề nao núng. Thứ họ sợ hãi nhất hiện nay chính là những lời đồn ngầm thổi về việc giáo chủ luyện công tẩu hoả nhập ma đến điên rồi. Đến cả thái tử Nguyệt Lãnh mà ngài yêu thương nhất cũng bị đánh không thương tiếc.
Nguyệt Lãnh đứng khó khăn dựa vào vách tường, mặt mày tái mét, trong miệng vừa phun ra ngụm máu. Phen này y bị thương nghiêm trọng quá, Phụng Hoàng Cầu công của sư phụ đã đột phá qua tầng tu vi thứ bảy rồi mà y chỉ vừa mới mon men luyện đến cấp năm.
-Mau giao tên kia ra đây!
Giọng nói chói lói quen thuộc của sư phụ y vang lên. Bao nhiêu năm ở bên cạnh con người này, chưa bao giờ Nguyệt Lãnh cảm thấy lão thật đáng khinh, đáng sợ như lúc nà quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn lão nữa, quyết cắn chặt răng không nói một lời.
-Nghiệt đồ!
Kèm theo lời mắng chửi chính là một một đòn ‘Đan phượng triều dương’. Ánh sáng chói loà tràn ngập trong cung điện. Nguyệt Lãnh lại bị đòn nội công này thiêu đốt như muốn bốc cháy toàn thân, đau đớn không kể xiết. Y biết, lão sư phụ chỉ cố tình hành hạ để y cung khai. Kỳ thực ra tay chỉ cốt để giày vò thân xác, bức người ta như bị rơi xuống tu la địa ngục chịu đoạ đày. Cảm giác lên núi đao, xuống chảo dầu chắc cũng chỉ đau đớn đến cỡ này thôi.
-Ngươi còn không chịu nói. Uổng công ta yêu thương ngươi. Bây giờ ta chỉ muốn ngươi giao một người ra, ngươi cũng không giao. Có phải muốn chết rồi không?
Vẫn là một sự trầm mặc ngoan cố đáp lại lão. “Sư phụ, người đừng tưởng ta không biết. Mười năm trước ngươi thu dưỡng ta cũng chỉ vì một cái ý đồ biến thái của mình thôi. Nếu không phải ta có tư chất cực giỏi, luyện công nhanh chóng tăng cấp. Ngươi bất đắc dĩ phải cho ta làm người thừa kế. Nếu không ta đã sớm bị ngươi nhốt vào hậu cung của mình rồi đúng không? Mười năm dưỡng dục đừng tưởng ta cảm kích. Mấy năm đó ta sống không bằng chết. Chỉ tại vì Phụng Hoàng Cầu công chưa luyện xong, ta vẫn chưa có hy vọng rời khỏi ma trảo của lão thôi. Bây giờ còn muốn ta giao người để lão giờ trò đồi bại hả? Đừng hòng!”
Ánh mắt ngoan cường bất khuất của Nguyệt Lãnh đổi lại cơn thịnh nộ của lão quái nhân. Một chưởng giáng xuống chấn cho y nội thương trầm trọng, sức chịu đựng dù có gan lỳ cách mấy nhưng lực bất tòng tâm. Y ngã xuống đất bất tri bất giác, máu me đầy người.
Nếu không phải đang lúc dầu sôi lửa bỏng, quân địch bao vây khắp nơi, giáo chủ cần phải để dành sức giết địch, lão cũng đã không tiếc bỏ trừ khử tên đệ tử cứng đầu nà vài năm nay đã trở nên khó bảo, tâm hồn đã hướng ngoại ra ngoài rồi. Trên cuộc đời này, tội lỗi mà lão không bao giờ tha thứ được đó chính là phản bội. Mười năm qua coi như công sức lão bồi dưỡng y đã đổ sông đổ biển hết rồi.
-Mang nó giam vào ám ngục! Lục soát hết toàn bộ sơn cung, phải lôi cho bằng được tên Kim Thành mà nó đã giấu ra đây!
Tiếng hét của giáo chủ rền vang. Không có tên thuộc hạ nào là không dám tuân theo. Một người muốn giấu, một người lại muốn tìm. Hai người bọn họ không phải là tiểu oa nhi cùng tranh giành một món đồ chơi ưa thích chứ?
^_^
Trong lòng núi, nơi khu vực cao nhất của sơn cung là cấm địa của Thượng Nguyệt giáo. Đây là một sơn động tự nhiên khổng lồ kín như bưng chỉ có một lối đi vào duy nhất. Ngay vừa khi nhận được tin Nguyệt Lãnh và sư phụ y bắt đầu đánh nhau tưng bừng trong cung điện, Lạc Thiên cũng đã lên đường làm nhiệm vụ của mình: Chôm đồ rồi bỏ trốn.
-Chậc chậc ... đúng là ngoài dự đoán!
Hắn ngoài chắc lưỡi còn thở dài thêm một hơi rầu rĩ. Trước mặt y là một kho báu khổng lồ của Thượng Nguyệt giáo, nào vàng nào bạc chất lên nhau cao như núi. Mà trên hết ở đó là một tấm tinh kim Trích Ly khổng lồ hình trăng tròn, rộng chừng năm thước đang lơ lửng giữa không trung. Không còn nghi ngờ gì nữa, miếng tinh kim khổng lồ này chính là Thượng Nguyệt thánh