Chương 87: Trở lại kinh đô
Đảo Lớn trung tâm của Triệu Đảo là nơi đặt kinh đô, chỗ ở của thiên tử, đồng thời là cái địa bàn thứ hai của Lạc Thiên ở đất nước này. Hắn có được sự trợ giúp của Thính Phong các, Khất cái hội, nên dễ dàng trở về căn cứ của mình ở Bàn Tơ phố. Hắn vừa là vương gia, vừa là huynh đệ kết nghĩa với Tam Anh, những chủ nhân của Bàn Tơ phố, thế lực đã vững chắc một phương.
Khinh Trần sau nhiều tháng bôn ba khắp nơi với hắn, trở về Bàn Tơ phố vui mừng khôn xiết. Dù sao nơi đây cũng là nhà của y. Lúc ở nhà thì muốn được đi khắp chân trời bốn bể, nhưng khi xa nhà thì chỉ muốn quay trở về, là con người, ai cũng vậy. Mục đích của Lạc Thiên khi trở về kinh thành lẩn này cũng thật là đơn giản, ‘đoạt lấy quyền lực trong triều đình’. Có như vậy, hắn mới có thể chủ trì đại cuộc, dốc toàn lực cho trận chiến ở đảo Trọng Đạt được.
Có sáu người tụ tập trong căn phòng kín, xung quanh cảnh giới nghiêm ngặt không cho ai bén mảng lại gần. Tất cả bọn họ đều tụm đầu, chăm chú nhìn vào cái bản đồ kinh thành.
-Các thiên kỳ thế gia tập trung về hoàng cung, chủ yếu được phân bố ngụ ở Thiên cung, vốn là hành cung chỉ sử dụng cho người trong hoàng tộc, từ thời của Ngọc Anh công chúa thì bị bỏ trống đến nay. – Mộc Châu Bình chỉ tay vào bản đồ báo cáo.
-Bọn chúng cũng thật ngông cuồng, dám kéo đến đây chiếm chỗ của lão tử như vậy. – Lạc Thiên bật cười khinh miệt.
-Huynh đệ, chẳng những chúng đến chiếm chỗ của ngươi, còn mang theo binh lực hùng hậu, chiếm hết toàn bộ khu phía bắc của kinh thành rồi. Người dân sống ở đó đều bị đuổi đi nơi khác, dân oán khắp nơi. – Khinh Trần thêm vào. Y đã là huynh đệ của Lạc Thiên, dĩ nhiên suốt đời cũng không bội bạc. Tiếng xưng huynh gọi đệ này không thể đổi khác được.
-Thế lực của bọn chúng rất hùng hậu, dù có dốc hết Bàn Tơ phố cũng không đủ để chống lại. – Lôi Hải lão đầu lên tiếng.
-Hay là dùng mỹ nhân kế. Chúng ta cho Diễm Hồng viện tiến vào doanh trại, hạ độc bọn chúng. – Mẫu Đơn chen ngang.
-Mẫu Đơn tỷ tỷ, như vậy thì cực nhọc cho tỷ muội Diễm Hồng viện quá. Tất cả các nàng đều là nữ nhân của lão bản ta đây. Thật không cam tâm đưa mọi người đi mạo hiểm. – Lạc Thiên mỉm cười trêu chọc.
Bốn chữ ‘nữ nhân của ta’ khiến Mẫu Đơn bất giác đỏ mặt. Nàng vẫn nhớ đến nụ hôn cấp cứu ngày đó của hắn. Làm nàng vừa giận vừa không thể nào quên đi được. Khinh Trần trở về khiến nàng rất cao hứng, nhưng sự xuất hiện của Lạc Thiên lại càng làm nàng vui vẻ hơn. Bao ngày qua nụ cười cao ngạo của hắn làm nàng không cách gì quên được. Nàng cần phải xác định rõ hắn bây giờ trong lòng nàng là gì.
-Nhưng cách bỏ độc của tỷ tỷ cũng thật không tệ. Như vậy đi, Mộc Châu Bình, ngươi nhắn lại với Đặng Đồ Sơn đường chủ, đám quân binh phía bắc đó giao hết cho hắn. Chỉ cần đừng độc chết người, thuốc mê hay thuốc xổ tuỳ hắn định đoạt.
-Dạ vâng, nhị công tử.
Châu Bình vừa nói xong liền búng mình bay đi mất. Lôi Hải cùng Mẫu Đơn thất thần nhìn theo bóng người vừa mất tăm, quả thật là khinh công thượng thừa. Người bên cạnh Lạc Thiên đều là ngoạ hổ tàng long.
-Nhưng còn cấm vệ quân bảo vệ kinh thành. Họ sẽ không dễ dàng cho chàng tiến vào cung như vậy được. – Hồng Tụ nãy giờ mới đưa ra ý kiến của mình, nhưng lại nói ra được vấn đề trọng yếu nhất.
-Thứ nhất là ta có ngọc tỷ và chiếu chỉ, danh chính ngôn thuận là vương gia của Triệu Đảo này. Ta muốn vào hoàng cung, thì có lý gì mà ngăn cản được. Nếu Yến phi ngoan cố ... – Hắn kéo dài ra một chút. - ... thì ta đành phải mạnh tay. Đừng tưởng ta không có binh quyền.
-Huynh đệ, ý của ngươi là...
-Binh đoàn tinh nhuệ và có quân số đông nhất kinh đô. Tuy chưa từng đánh trận nhưng không phải là giá áo túi cơm. Khinh Trần huynh, phiền huynh tìm dùm đệ bọn họ hiện nay đang ở đâu.
Có binh đoàn nào mà lại không ai biết bọn họ đang ở đâu được hả. Dĩ nhiên là có. Binh đoàn Tây Viên quân tuy thuộc hạng đông người nhất ở kinh đô này, nhưng ngoài việc mỗi tháng phải cấp quân phí thì cơ bản không ai còn nhớ đến họ. Thậm chí thống lãnh của họ là ai, hiện nay họ đang làm gì, ở đâu cũng không ai quản.
Gần đây nhất, thống lãnh của họ là Hộ Sứ tướng quân. Nhưng từ khi tướng quân được khâm điểm trở thành ngự sứ, thì mọi người lại quên đi mất sự tồn tại cuả Tây Viên quân. Chỉ không ngờ đến Lạc Thiên trong thời gian ngắn đã cải tạo triệt để quân đoàn này. Huấn luyện ra một dàn phó tướng có năng lực để điều hành. Dù vắng đi thống lãnh cũng có thể tự mình hoạt động. Cách phân quyền này cũng giống như cơ chế quản lý của Bách Hoá phường, gắn chặt lợi ích của hắn vào lợi ích chung của mọi người, ai nấy cũng sẽ tự nguyện trung thành với hắn.
^_^
Ngày hai mươi hai tháng bảy, đúng thất đầu của Triệu Đế thì Kim Thành vương trở về. Nào ngờ cửa hoàng cung đóng chặt, Yến phi nhất quyết không cho vương gia vào cúng tiên hoàng. Thậm chí còn giả truyền thánh chỉ không công nhận thân phận vương gia. Kim Thành vương sử dụng ngọc tỷ và chiếu chỉ để hiệu triệu quân đội. Tây Viên quân vốn là thân binh của ngài tập trung bao vây hoàng cung, chỉ một ngày một đêm đã công phá cổng hoàng thành. Lần đâu tiên kinh thành Triệu Đảo xảy ra biến động lớn như vậy.
Người mà bao nhiêu lâu nay người dân chờ đợi, quan viên mong ngóng đã xuất hiện. Trong hoàng tộc hiện nay, không phải do hắn đứng đầu thì là ai. Triều đình chia năm xẻ bảy cuối cùng đều tụ về một mối. Thiên kỳ thế gia phương bắc tụ tập trái phép ở kinh đô cũng bị ép phải lui về đảo quốc của mình. Yến phi bị truất phế khỏi ngôi thái hậu. Triệu Quang Long vẫn giữ nguyên ngôi thái tử, mà người đăng cơ lại chính là Mẫn Chi công chúa. Nữ hoàng mười sáu tuổi dù sao cũng đáng tin hơn hoàng đế bảy tuổi nhiều. Với sự ủng hộ hết mình của Kim Thành vương, người dân tin rằng sóng gió sẽ qua đi, một thời đại mới tươi sáng sẽ mở ra cho họ.
Đáng tiếc là thời điểm đó, tin chẳng lành từ tiền tuyến lại đổ về. Hiên Chi vương tử thất trận bị bắt. Đa la quân phải lui về năm trăm hải lý. Liên quân phía tây đã đánh chiếm được Trọng đạt đảo rồi.
-Hoàng thúc, xin người hãy