***
Tần Đông Loan có chứng nhận nhảy dù chuyên nghiệp, ở những tình huống thế này, anh có tư cách tương đương với huấn luyện viên.
Có thể một mình nhảy dù, cũng có thể mang theo người.
Cho nên sau khi anh nói như thế, huấn luyện viên đứng bên cạnh Kiều Diên chỉ hơi ngẩn ra, sau đó lập tức gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Ngược lại là Kiều Diên quay đầu nhìn Tần Đông Loan, nhất thời không phản ứng lại.
Cậu đứng ở đó không nhúc nhích, Tần Đông Loan nhìn cậu, đi tới bên cạnh.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, sau khi đeo các loại trang bị lên người, lại có thêm một loại cảm giác áp bách mang theo gió lạnh ban sớm.
Anh đi đến sau lưng cậu, xung quanh Kiều Diên chẳng mấy chốc đã bị hơi thở của anh bao vây, khiến cho trái tim trong lồ ng ngực cậu siết lại.
Tần Đông Loan chuẩn bị móc dây của mình vào sau lưng cậu, trong lúc kim loại va chạm, bởi vì Kiều Diên thất thần nên hơi nghiêng sang một bên tránh đi.
Cùng lúc cậu hơi nghiêng người tránh đi, bàn tay của Tần Đông Loan đặt ở bên eo cậu.
Lực đạo vững vàng mà ấm áp giữ cậu lại, lưng Kiều Diên thì tựa vào lồ ng ngực phẳng rộng phía sau.
"Lát nữa nghe theo tôi." Tần Đông Loan đỡ Kiều Diên.
Anh cao hơn Kiều Diên, bởi vì Kiều Diên đứng đằng trước nên có vẻ lại càng thấp hơn hẳn anh.
Sợ cậu không nghe được lời mình, Tần Đông Loan hơi cúi đầu ghé môi bên tai Kiều Diên.
Nói xong, Kiều Diên hơi động, Tần Đông Loan nhìn sau vành tai của Kiều Diên, ánh nắng chiếu xuyên qua vành tai, vốn là một màu nhợt nhạt lại nhờ đó mà nổi lên một lớp hồng hồng.
Tần Đông Loan nhìn vành tai hồng nhiễm ánh sáng vàng đó, không đợi Kiều Diên trả lời, đưa tay ôm lấy eo cậu.
Vừa rồi tay của anh cũng chỉ đặt ở eo bên sườn lưng, để giữ lại cơ thể nghiêng ngả của cậu.
Loại tiếp xúc kia rất nông, thậm chí không đè tới lớp vải áo khoác.
Mà hiện tại, hơi ấm và cảm giác lành lạnh từ bàn tay của anh trực tiếp truyền đến da cậu, không chỉ có bàn tay, cổ tay anh cũng dán lên đó.
Trái tim của Kiều Diên theo động tác của anh mà nhẹ nhàng nhảy lên.
Trong lúc cậu sắp không làm chủ được trái tim mình, Tần Đông Loan dường như cũng đã cảm nhận được cơ thể gầy quá mức của cậu.
Kiều Diên vốn đã gầy, dù mặc quần áo rộng thì vẫn có thể nhìn ra.
Hôm qua lúc bế cậu lên giường, Tần Đông Loan đã cảm nhận được trọng lượng nhẹ tênh của cậu.
Mà hôm nay, anh ôm lấy eo cậu, càng cảm nhận được rõ ràng sự gầy gò đó.
"Cậu đúng là gầy thật nhỉ." Tần Đông Loan ôm eo Kiều Diên, cúi đầu nói với cậu.
Kiều Diên cúi đầu, bởi vì động tác ôm của anh mà cơ thể theo bản năng hơi hướng về phía trước.
Tần Đông Loan cúi đầu nhìn sau vành tai Kiều Diên, nhìn một lát thì thu lại ánh mắt, trước khi mở dù nói.
"Sau này phải ăn nhiều hơn mới được."
Kiều Diên nắm chặt phần áo ở cổ tay anh.
-
Kiều Diên chưa bao giờ nhảy dù.
Thậm chí là nói, trong số những trò giải trí mà hôm nay Tề Dĩ Phạm lên kế hoạch, cậu đều chưa từng làm.
Không cần biết là nhảy dù, bắn súng, hay là bất cứ cái gì khác, đối với người thường mà nói đã là những trò chơi cảm giác mạnh rồi.
Trong suốt quá trình, Tề Dĩ Phạm đều hét lên đầy kích động, vui đến mức không giấu được.
Phía này, Kiều Diên dưới sự dẫn dắt của Tần Đông Loan, toàn bộ hành trình không có gì lên xuống cứ thế chơi xong rồi.
Thứ này đối với Kiều Diên cũng không phải quá k1ch thích, thay vào đó, tiếp xúc giữa hai người mới thật sự là thứ k1ch thích đến Kiều Diên.
Nhưng mà Kiều Diên bình thường vẫn luôn chậm chạp, thay đổi về biểu cảm cũng nhạt nhẽo y như tính cách của cậu.
Chờ cậu phản ứng lại, biểu cảm của cậu thậm chí còn không phản ứng ra tâm tình trong lòng cậu.
Cậu cứ thế trưng ra cái biểu cảm nhạt nhẽo, vượt qua một ngày kinh tâm động phách này.
Một ngày này, trong mỗi trò chơi cậu và Tần Đông Loan đều có rất nhiều tiếp xúc cơ thể.
Không cần biết là lúc nhảy dù tựa lưng vào ngực anh, hay là lúc anh dạy cậu bắn súng, ngẫu nhiên sẽ đặt tay lên tay cậu.
Mỗi lần trái tim đập kịch liệt, Kiều Diên đều dùng vẻ mặt bình tĩnh ngụy trang cho tâm tình của bản thân.
Thậm chí đến lúc kết thúc, Tề Dĩ Phạm còn phải hỏi có phải cậu không thích mấy trò này hay không.
Tần Đông Loan cũng hỏi cậu có cần về phòng nghỉ ngơi không, nhưng Kiều Diên từ chối.
Cậu cũng không từ chối chơi những trò chơi này, kiên trì đi theo.
Sau khi cậu từ chối, Tần Đông Loan cũng không nói nữa, chỉ mang cậu theo chơi hết trò này đến trò khác.
Bởi vì không phải là một giấc mộng, nên giấc "mộng" này so với giấc "mộng" cậu tự tạo ra đa dạng phong phú hơn rất nhiều.
Trong giấc mộng này, Tần Đông Loan làm toàn bộ, lễ độ mà thong dong bình thản.
Nhưng vì sự rõ ràng mà hiện thực mang đến, khiến nó khác hẳn với giấc mộng của cậu, so với Tần Đông Loan trong mộng làm rất nhiều chuyện thân mật với cậu, thì những điều này càng khiến trái tim cậu rung động nhiều hơn.
Mỗi lần như thế, Kiều Diên đều sẽ bị vây trong một trạng thái cực kỳ mâu thuẫn.
Cậu sa vào sự rung động mà những tiếp xúc hư ảo này mang lại, đồng thời lại phỉ nhổ bản thân có những [email protected] muốn dơ bẩn với Tần Đông Loan.
Đến cuối cùng, cảm giác tội lỗi của vế sau mang lại chiếm thế thượng phong, mà những trò chơi cần hai người có tiếp xúc dần giảm đi, khiến tâm tình lên xuống của Kiều Diên một lần nữa trở nên nghiêm trọng.
Trong lúc đó, Tề Dĩ Phạm chơi đến mức sung sướng.
Thậm chí buổi tối lúc ba người ăn tối chuẩn bị ra về, cậu nhóc còn liên tục xin Tần Đông Loan lần sau lại đưa mình đến chơi.
Tần Đông Loan không đồng ý, chỉ nói: "Lúc nào thích con có thể tự đến đây."
"Một mình đến không vui bằng cậu dẫn đi mà." Tề Dĩ Phạm nói đến đây, để chứng minh cho những lời này của mình, còn kéo cả Kiều Diên vào.
"Thầy ơi, đúng không ạ?"
Kiều Diên đang ăn nghe vậy thì ngẩng đầu.
Cậu nhìn Tề Dĩ Phạm đang cực kỳ vui vẻ, lại nhìn sang Tần Đông Loan ngồi một bên đang nhìn mình.
Cuối cùng, cậu thu lại ánh mắt, đáp một tiếng.
"Ừm."
"Cậu xem~" Tề Dĩ Phạm nghe được đáp án của Kiều Diên, lập tức quay sang nói với cậu mình.
Kiều Diên nói xong thì tiếp tục cúi đầu ăn.
Tề Dĩ Phạm ngồi một bên còn đang chờ câu trả lời của cậu mình, ánh mắt của Tần Đông Loan lại rơi trên người Kiều Diên.
Anh nhìn Kiều Diên gắp một