***
Sau khi Kiều Diên quay về trường, Tần Đông Loan ở nhà ăn xong cơm tối.
Dì giúp việc tính toán thời gian, chuẩn bị cơm tối xong cho Kiều Diên thì ra về.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Tần Đông Loan, anh đọc văn kiện một lát, sau đó quay ra ngồi xuống sô pha trong phòng khách, mở ti vi tìm một bộ phim điện ảnh.
Anh cũng không có nhiều phương thức giải trí.
Sau khi về nước việc ở công ty quá nhiều, phần lớn thời gian anh đều ở công ty hoặc là các buổi tiệc xã giao, ngược lại có rất ít thời gian dành cho chính mình.
Mà hiện tại, trong một ngày đông lạnh lẽo như thế này, có thể ở trong căn nhà ấm áp, xem một bộ phim điện ảnh cũng rất không tồi.
Bộ phim vừa bắt đầu, bên ngoài truyền đến tiếng Kiều Diên bấm mật mã.
Không lâu sau, cửa mở, Kiều Diên bước vào.
Bên ngoài khá lạnh, trong nhà lại ấm áp.
Kiều Diên đi vào, hơi lạnh trên người được ấm áp xua tan, cậu ngẩng đầu nhìn vào trong phòng khách, Tần Đông Loan ngồi ở sô pha cũng quay đầu nhìn về phía cậu.
Dì giúp việc đã ra về, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tần Đông Loan, đèn ở phòng khách và nhà ăn được bật lên, không tính là quá sáng, nhưng vừa đủ.
Tần Đông Loan ngồi ở ghế sô pha, ti vi đối diện đang phát phần mở đầu của bộ phim.
Tần Đông Loan nhìn về phía cậu, hỏi.
"Về rồi?"
Kiều Diên nhìn khung cảnh trước mắt, có một nháy mắt thất thần.
Nhưng sau khi Tần Đông Loan lên tiếng, ánh mắt của cậu khẽ động.
Kiều Diên hồi thần nhìn về phía Tần Đông Loan, thấp giọng đáp một tiếng, cúi đầu thay giày.
Trên bàn đã đặt sẵn cơm tối dì giúp việc chuẩn bị cho cậu, Kiều Diên đi tới rửa tay.
Từ lúc cậu đi vào, Tần Đông Loan đã ấn tạm dừng bộ phim.
Kiều Diên ngồi xuống bàn ăn, Tần Đông Loan lại cho bộ phim tiếp tục chạy.
Kiều Diên bắt đầu ăn cơm, ngồi từ đây có thể nhìn thẳng đến ti vi.
Cậu ngồi tại chỗ, cầm đũa vừa ăn vừa nhìn về phía đó.
Hôm nay anh vẫn lựa chọn một bộ phim điện ảnh có nội dung khá bình thường, nhạc phim nghe rất êm tai, cũng rất thư giãn.
Vào một đêm đông thế này, có một sự ấm áp yên bình lạ.
Kiều Diên ngồi ở bàn ăn, cùng Tần Đông Loan xem phim.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt của Kiều Diên bị tuyết trắng rơi ngoài cửa sổ sát đất hấp dẫn.
Cậu nâng mắt lên, lướt qua ti vi nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Có tòa nhà tài chính sáng trưng làm nền, từng bông tuyết trắng nhiễm ánh sáng rơi xuống, lơ đãng phiêu diêu.
Tuyết rơi rồi.
Kiều Diên ngồi ở bàn ăn, đũa trên tay không tiếp tục chuyển động.
Cậu ngẩng đầu, ngây người nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Cậu sinh ra và lớn lên ở Bắc thành, đối với tuyết cũng không có tình cảm gì đặc biệt.
Mà hiện tại, cậu ngồi trong bầu không khí ấm áp thoải mái, trên bàn có đồ ăn ngon, trong phòng khách chiếu một bộ phim nhẹ nhàng thư giãn, ngoài cửa sổ sát đất là tòa nhà tài chính rực rỡ ánh đèn hòa với bóng đêm phía xa, từng bông tuyết lơ đãng phiêu diêu bên ngoài cửa sổ, dưới hoàn cảnh này, khung cảnh này, ngược lại khiến trong lòng cậu sinh ra một thứ cảm giác khác lạ.
Cậu giống như chưa bao giờ có một buổi tối nhẹ nhàng thoải mái như thế im lặng ngồi ngắm tuyết rơi.
Không chỉ có thế, trong phòng khách còn có sự tồn tại của Tần Đông Loan, khiến khung cảnh tuyết rơi bình thường càng trở nên đặc biệt.
Hàng mi dài của Kiều Diên theo từng bông tuyết rơi xuống mà nhẹ nhàng chuyển động, cậu rũ mắt, nhìn về phía ghế sô pha trong phòng khách.
Sau khi xem được một lát, Tần Đông Loan đã nằm xuống cho thoải mái.
Lưng ghế cao che khuất anh, chỉ lộ ra cánh tay dùng để gối đầu.
Kiều Diên nhìn về phía anh, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói một câu.
"Tuyết rơi rồi."
Tiếng của Kiều Diên không lớn, nhưng bên trong phòng khách im lặng vẫn nghe được rõ ràng.
Cậu nói xong, hẳn là Tần Đông Loan có thể nghe thấy.
Nhưng anh lại vẫn im lặng không có động tĩnh gì.
Kiều Diên cầm đũa, nhìn về phía Tần Đông Loan sau sô pha vẫn không nhúc nhích, cậu khẽ mím môi, đặt đũa xuống rồi đi đến bên cạnh anh.
Tần Đông Loan đang ngủ.
Bộ phim điện ảnh trong ti vi vẫn tiếp tục chiếu, mà Tần Đông Loan nhắm hai mắt, không biết đã ngủ mất từ lúc nào.
Kiều Diên đứng ở đó, cúi đầu nhìn anh.
Tần Đông Loan lúc ngủ và khi tỉnh cũng không khác nhau nhiều.
Đường nét trên người vẫn sắc bén rõ ràng, tựa như một bức họa với các nét phác thảo đẹp đẽ tinh tế.
Anh đã thay sang quần áo ở nhà, nửa người trên chỉ mặc một chiếc