***
Thứ hai luôn là một ngày bận rộn.
Sắp đến tháng mười hai, thi cuối kỳ đến gần, các giáo viên bộ môn trên cơ bản đều đã dạy xong chương trình học của học kỳ này, thời gian còn lại dùng để ôn tập, kiến thức ôn tập so với đầu học kỳ đương nhiên nặng hơn, học sinh bị áp lực đè nặng.
Tuy là như vậy, nhưng bầu không khí trong trường lại thả lỏng hơn.
Cuối tháng mười hai có Tết dương lịch, còn có lễ Noel, lại thêm trận tuyết lớn này, khiến khung cảnh trong trường học càng trở nên lãng mạn.
Buổi chiều dạy xong tiết cuối cùng, Kiều Diên quay về văn phòng của tổ toán cất giáo án, các giáo viên đang ngồi bên trong tán gẫu.
Vừa mới có hai giáo viên trẻ của tổ vật lý ở văn phòng bên cạnh đi hỗ trợ dọn tuyết, trên đường về tiện đường ghé vào đây tán gẫu chung.
Sắp đến cuối kỳ, chủ đề tán gẫu của mọi người ngoại trừ công việc thì còn có thêm vài chuyện vặt vãnh khác.
Kỳ nghỉ đông kết thúc sẽ đến Tết Nguyên Đán, ngày lễ lớn nhất trong năm, tuy vẫn còn lâu mới đến, nhưng mọi người đã bắt đầu lên kế hoạch từ bây giờ.
Lúc Kiều Diên đẩy cửa bước vào, mọi người đúng lúc đang nói đến chuyện pháo mừng năm mới.
Nhìn thấy Kiều Diên đi vào, có một người lên tiếng chào hỏi, cười nói.
"Thầy Kiều đến rồi."
Kiều Diễn khẽ gật đầu, thay lời đáp lại.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của những giáo viên khác, Kiều Diên quay về bàn làm việc của mình ngồi xuống.
Kiều Diên bên này vừa ngồi xuống, Tạ Hân Khiết đứng cách đó không xa nhìn về phía cậu, nhìn một lát, lên tiếng: "Thầy Kiều, mắt cậu làm sao thế?"
Kiều Diên ngẩng đầu, mấy giáo viên bên cạnh cũng nhìn sang.
Mọi người thoáng chốc đã vây quanh Kiều Diên, cẩn thận quan sát, vừa quan sát vừa nói: "Hơi sưng."
"Từ sáng đã thế, qua một ngày rồi mà vẫn không tốt hơn sao?" Một giáo viên nói.
Lúc sáng Kiều Diên đến đây đã có người phát hiện ra mắt cậu không giống bình thường.
Kiều Diên vốn đã trắng, mí mắt mỏng, bình thường bị kính che mất, nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng có thể nhìn ra được mí mắt trắng đến mức hơi xanh của cậu.
Mà hiện tại, mí mắt không trắng, mà là hơi đỏ, còn sưng nhẹ.
Dưới nền da trắng đến nhợt nhạt, dù có đeo kính đi chăng nữa, thì cũng rất dễ phát hiện ra.
"Chắc là sắp đến kỳ thi cuối kỳ nên áp lực hả." Một giáo viên nói.
"Ôi.
không cần áp lực quá.
Thi cuối kỳ đúng là bận hơn, nhưng thi xong rồi dù kết quả thế nào cũng nên vui vẻ mà đón mừng năm mới.
Chúng ta cũng giống mấy em học sinh thôi." Có một giáo viên an ủi.
"Đúng, trời lạnh rồi, cũng phải chú ý đừng để bị cảm nữa."
Mọi người vây quanh Kiều Diên liên tục dặn dò.
Thầy giáo dạy lý còn cầm một quả cầu tuyết đứng bên kia chứng kiến một cảnh này, nói: "Tổ toán của mọi người đối xử tốt với thành viên trong tổ ghê."
"Đúng đó, không giống tổ vật lý của chúng tôi, tôi ốm nặng muốn nhờ thầy mình lên lớp hộ một buổi mà thầy ấy vẫn bắt tôi tự đi mà dạy." Giáo viên dạy lý còn lại cũng lên tiếng.
"Đó là vì thầy ấy biết tỏng cậu rồi.
Cái đó mà gọi là ốm nặng à? Rõ ràng là cậu muốn dẫn bạn gái đi chơi, đừng có tưởng bên này chúng tôi không biết gì." Tạ Hân Khiết cười nói.
Một giáo viên dạy toán khác cũng cười đứng lên: "Đúng đó.
Thầy Kiều của chúng tôi rất hiền lành.
Cậu ấy muốn đưa bạn gái đi chơi thật, tổ chúng tôi sẵn sàng thay phiên nhau lên lớp hộ."
"Hahaha!"
Giáo viên trong tổ toán phần lớn đã lớn tuổi.
Còn là vì môn