Xem pháo hoa xong, hai người về nhà.
Từ lúc xem pháo hoa bắt đầu nắm nay, cho đến sau đó, Tần Đông Loan vẫn không buông tay Kiều Diên ra, ngoại trừ lúc lái xe hơi thả lỏng một lát, chờ dừng xe đi xuống, Tần Đông Loan lại nắm tay Kiều Diên đi lên nhà.
Kiều Diên đi theo sau, mặc cho anh dắt mình, cùng nhau bước vào thang máy.
Hôm nay vẫn rất lạnh.
Ở quảng trường trung tâm cũng không có gì che chắn, cảm giác nhiệt độ không khí còn thấp hơn cả hôm qua.
Nhưng Kiều Diên không bị đông cứng như hôm qua, có thể là vì vẫn luôn được Tần Đông Loan nắm tay, được anh truyền cho hơi ấm, bởi thế mà sau khi về đến nhà, tay và cơ thể cậu đều ấm áp.
Nhưng dù là vậy thì sau khi giúp cậu cởi khăn quàng cổ ra, Tần Đông Loan vẫn để cậu đi tắm nước ấm trước.
Kiều Diên ngoan ngoãn nghe theo, dưới sự sắp xếp của Tần Đông Loan, đi vào phòng tắm trong phòng anh.
Nước ấm xối lên người, Kiều Diên mới phát hiện ra thật ra người mình vẫn là lạnh.
Nhưng có thể là vì tay rất ấm, nên cậu mới cảm thấy những nơi khác có lạnh cũng không quá quan trọng nữa.
Tắm xong, Kiều Diên khoác áo choàng tắm đi ra, Tần Đông Loan đang ngồi ở mép giường cầm máy tính bảng thao tác gì đó.
Kiều Diên đi tới, thấy hai người trên màn hình.
Cậu nhận ra đây là cái gì, khẽ mím môi xoay mặt đi, cùng lúc đó, Tần Đông Loan tắt camera.
Camera tắt rồi, màn hình lập tức tối lại, lúc Kiều Diên đi tới anh cũng đã nhận ra.
Kiều Diên vừa tắm xong, trên người còn toả ra hơi nước ấm áp.
Tần Đông Loan đặt máy tính bảng sang một bên, để Kiều Diên ngồi lên đùi mình.
Hai người ôm nhau, Tần Đông Loan đặt một cái hôn nhẹ lên môi Kiều Diên, bỗng cơ thể Kiều Diên hơi co lại, còn lùi về sau một ít.
"Người tôi hơi lạnh."
Tần Đông Loan dừng lại.
Khác với Kiều Diên đã tắm xong thay sang áo choàng tắm, Tần Đông Loan giờ phút này quần áo chỉnh tề ngay ngắn.
Anh nói xong, Kiều Diên cầm vạt áo của mình hơi kéo lên.
"Không sao." Kiều Diên nói.
Có thể chính Kiều Diên cũng không nhận ra sự chủ động của mình khi tiến về phía này, còn có mùi hương theo hơi nước nóng rực cùng lúc tràn về phía anh.
Ánh mắt của Tần Đông Loan hơi tối đi, anh buông cánh tay đang ôm Kiều Diên, chống về đằng sau, một tay còn lại xoa nắn nhẹ vành tai cậu, nói.
"Tôi đi tắm."
Kiều Diên chớp mắt một cái, giương đôi mắt to tròn nhìn anh.
Sau đó, cậu không nói gì, từ trên người Tần Đông Loan đi xuống, âm thanh quần áo ma sát vang lên tiếng sột soạt, cậu lặng lẽ rời khỏi.
Tần Đông Loan nhìn theo, một hồi lâu sau khi cậu đã đi, mới quay đầu lại.
Kiều Diên ngồi ở một bên khác của chiếc giường, nhìn Tần Đông Loan nửa ngày không nhúc nhích, giờ còn quay sang nhìn cậu.
Cậu không đeo kính, hàng lông mi vẫn còn đọng hơi nước, đôi con ngươi màu hổ phách trong veo yên tĩnh.
Tần Đông Loan bị cậu dùng ánh mắt đó nhìn, mới thu lại ánh mắt, đi vào phòng tắm.
Kiều Diên nhìn theo bóng lưng rời đi mơ hồ của Tần Đông Loan, sau khi nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm phát ra mới thu ánh mắt về.
Tần Đông Loan đi tắm rồi, Kiều Diên ngồi đây cũng rảnh rỗi không có gì làm, bèn dứt khoát nằm xuống giường.
Tối qua và sáng nay bọn họ đã ở ngay chiếc giường này làm chuyện thân mật nhất.
Kiều Diên cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí như trước trộm lấy hơi thở và mùi hương trên người Tần Đông Loan.
Cậu thậm chí không cần tiếp tục cố tình đi tìm, bởi vì sau ngày hôm qua, trên người và trong cơ thể cậu đã tràn đầy dấu vết do anh để lại.
Kiều Diên nghĩ đến đây, khuôn mặt lại nóng lên.
Cậu ngồi dậy, kéo chăn lên đến bụng, sau đó ngồi tại chỗ ngẩn người.
Trong lúc ngẩn người, Tần Đông Loan đã tắm xong đi ra, ngồi xuống giường.
Kiều Diên quay sang nhìn anh một cái, Tần Đông Loan đưa tay, một lần nữa bế cậu đặt lên đùi mình.
Tần Đông Loan ôm Kiều Diên, nhẹ nhàng hôn xuống.
Tắm xong, người anh đã ấm hơn cả Kiều Diên, có hơi ẩm nóng rực, còn có thân nhiệt do chính anh phát ra, loại nhiệt độ nóng rực này khiến cho Kiều Diên vốn đã ấm áp trở nên càng nóng hơn.
Môi của Tần Đông Loan dừng trên vành tai, sau đó là cần cổ, cảm nhận được cơ thể cậu nóng lên, anh hỏi.
"Sốt rồi hả?"
Kiều Diên nghe vậy, đáp: "Không phải."
Nhận được câu trả lời của Kiều Diên, Tần Đông Loan khẽ cười, hơi tựa người về sau đầu giường, nhìn Kiều Diên ở trước mặt đang ngồi trên người mình.
Bởi vì nụ hôn vừa rồi mà áo choàng tắm của Kiều Diên đã hơi tuột ra.
Cổ áo choàng tắm vốn đã rộng, sau khi bị tuột ra như vậy, dấu vết trên làn da trắng lại lộ ra.
Sáng nay Tần Đông Loan đã phát hiện ra những dấu vết này.
Da của Kiều Diên vốn rất trắng, dấu vết lưu lại càng rõ hơn bình thường.
Tần Đông Loan nâng tay, chạm vào dấu vết bên cổ của cậu, nói.
"Hơi mạnh bạo quá rồi."
Thời điểm nói câu đó, ánh mắt của Tần Đông Loan di chuyển đến những nơi khác trên người cậu.
Mỗi một nơi ánh mắt anh lướt qua, đều có dấu vết đêm qua do chính anh lưu lại.
Thấy anh nhìn đến mức hơi thất thần, Kiều Diên đưa mắt nhìn anh, nói.
"Là do da em quá trắng."
Sáng nay Kiều Diên cũng đã phát hiện ra.
Thật ra trên người cậu bị lưu lại nhiều dấu vết như vậy, cũng không hẳn là do Tần Đông Loan quá mạnh bạo.
Đúng là anh có như thế, nhưng không đến mức gọi là hung bạo.
Da cậu vốn là thế này, bình thường va quệt nhẹ là đã xanh tím một mảng, nhìn rất đáng sợ, thực ra lại không hề nghiêm trọng như vậy.
Kiều Diên dứt lời, Tần Đông Loan nhìn cậu im lặng.
Một lúc sau, Tần Đông Loan vẫn nói.
"Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."
Kiều Diên thấy anh kiên trì với vấn đề này, cổ họng không hiểu vì sao nóng lên.
Cậu cúi đầu, trái tim trong lồng ngực tưởng chừng muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng dù vậy thì cậu vẫn nói với Tần Đông Loan.
"Không cần."
Nói xong, lại ngẩng đầu nhìn Tần Đông Loan: "Em thích anh mạnh mẽ như thế."
Kiều Diên nói xong, không biết có phải ảo giác hay không, hình như bàn tay của Tần Đông Loan đặt bên eo cậu hơi siết lại.
Kiều Diên cũng không biết vì sao anh bỗng nhiên tăng lực ở tay như thế, đôi mắt ngước