Kiều Diên trong ngoài không có nơi nào khô ráo, được Tần Đông Loan bế về giường.
Cậu không còn chút sức lực nào, tinh thần cũng cạn kiệt, vừa được đặt nằm xuống giường, mí mắt lập tức ríu lại.
Cậu cuộn thành một cục, Tần Đông Loan cũng nằm xuống, từ phía sau ôm lấy cậu.
Một khắc khi hai cơ thể tiếp xúc, Kiều Diên như nhận được tín hiệu gì đó, cơ thể và tinh thần đều thả lỏng.
Cậu nhắm mắt, gối trên gối đầu, lưng tựa vào lồ ng ngực của Tần Đông Loan, chuẩn bị rơi vào giấc ngủ.
Cánh tay của Tần Đông Loan kê dưới cổ cậu, mỗi lần làm xong thế này, nhiệt độ cơ thể của Kiều Diên đều cao hơn cả anh.
Tần Đông Loan vươn tay, kéo Kiều Diên vào lòng, chờ hô hấp của cậu dần trở nên đều đặn, Tần Đông Loan ở sau lưng hôn nhẹ lên gáy cậu một cái.
"Mai tôi đi làm." Trước khi Kiều Diên hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ, Tần Đông Loan nói.
Kiều Diên đã buồn ngủ đến mức đầu óc mơ hồ, Tần Đông Loan nói xong cũng mất một lúc mới phản ứng lại.
Kiều Diên cuối cùng vẫn không mở nổi mắt, trong cơn mơ màng đáp một tiếng "ưm".
Trong mắt của Tần Đông Loan tràn ra một ít ý cười, sau đó, một cánh tay còn lại của anh đặt lên eo cậu, lại đưa tay sờ sờ vành tai mềm mại, nói.
"Ngủ đi."
Lần này không có tiếng đáp lại.
-
Bình thường đều là mùng bảy khai xuân, nhưng vì tăng cường hợp tác với các doanh nghiệp nước ngoài, lượng công việc trong kỳ nghỉ lễ không hề giảm đi, công ty cũng vì thế mà vẫn luôn có công tác cần xử lý.
Buổi sáng Tần Đông Loan đến công ty, xử lý những giấy tờ chồng chất, công việc còn chưa xử lý xong, khoảng chừng mười giờ, Trần Cảnh Vũ tìm đến văn phòng anh.
Biểu tình của Trần Cảnh Vũ khi nhìn Tần Đông Loan, có thể nói là cực kỳ phức tạp.
Nhưng Tần Đông Loan nhìn anh ta, từ đầu đến cuối đều là lạnh nhạt bình tĩnh.
Anh bảo trợ lý ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại hai người.
Chờ trợ lý hoàn toàn rời đi, Trần Cảnh Vũ đi đến trước bàn công tác, hỏi Tần Đông Loan rốt cuộc là nghĩ thế nào.
Tần Đông Loan đáp: "Tôi đã nói ngay từ đầu rồi."
"Nói cái gì? Nói cậu và cậu ta sẽ mãi mãi ở bên nhau?" Trần Cảnh Vũ hỏi lại.
Tần Đông Loan ngồi ở ghế, nhìn anh ta không nói gì.
Im lặng nghĩa là ngầm thừa nhận.
Thật ra giữa bọn họ, cơ bản chính là lặp đi lặp lại mấy lời này.
Trần Cảnh Vũ không khuyên được Tần Đông Loan, đồng thời cũng không chấp nhận được chuyện Tần Đông Loan và Kiều Diên bên nhau.
"Hôm qua cậu cũng đi rồi, hẳn là đã gặp người kia." Trần Cảnh Vũ nói.
Ngày hôm đó sau khi rời khỏi điểm tụ tập, Trần Cảnh Vũ lập tức gọi cho Triệu Tấn.
Anh ta cảm thấy nếu không thể khuyên nhủ Tần Đông Loan, vậy thì ra tay từ phía Kiều Diên đi.
Anh ta nói Triệu Tấn tìm bạn học cũ của Kiều Diên, sắp xếp một cái Hồng Môn Yến.
Kết quả Hồng Môn Yến của tối qua kết thúc, Tần Đông Loan và Kiều Diên vẫn không hề bị ảnh hưởng gì.
Anh ta không cảm thấy Tần Đông Loan có thể vì Kiều Diên mà làm đến mức độ này.
Thích Kiều Diên đến mức, dù chỉ là thế thân trong mắt đối phương cũng không sao, đánh mất hết cả phẩm giá của bản thân.
Trần Cảnh Vũ nói xong, Tần Đông Loan vẫn im lặng nhìn anh ta.
Một lát sau, Tần Đông Loan lên tiếng.
"Làm thế nào mà đến bây giờ mà cậu vẫn cho rằng Kiều Diên vì thích cậu ta mới ở bên tôi?"
"Tôi và Kiều Diên, còn có cậu ta và Kiều Diên, rốt cuộc là ai quen biết Kiều Diên trước?"
Tần Đông Loan nói xong, Trần Cảnh Vũ đầu tên là ngớ ra.
Giây phút ngỡ ngàng qua đi, khúc mắc buộc chặt trong đầu anh ta từng chút từng chút một được tháo gỡ, hiện tại từ góc độ này suy xét, mọi thứ dường như đều đã trở nên hợp lý.
Trần Cảnh Vũ nhìn Tần Đông Loan, nửa ngày sau không nói nên lời.
Anh ta giống như không thể tin, lại giống như không thể không tin, ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng mới lên tiếng.
"Cấp ba hai người..."
"Chưa từng ở bên nhau." Tần Đông Loan thu ánh mắt về, rũ mắt nhìn tập văn kiện trong tay, lại tiếp.
"Nhưng từng bị thu hút."
Tần Đông Loan nói như vậy xong, lại nâng mắt nhìn về phía Trần Cảnh Vũ.
Cụ thể là bị điểm nào hấp dẫn, vì sao lại bị hấp dẫn, anh không nói với Trần Cảnh Vũ.
Mà Trần Cảnh Vũ hẳn cũng không muốn nghe câu chuyện tiến triển tình cảm của hai người.
Trần Cảnh Vũ lại ngẩn ra.
Một lúc sau, sự oán trách, hoặc có lẽ là không vui, còn có tức giận đối với đoạn tình cảm này của Tần Đông Loan trong mắt anh ta lụi xuống.
Không phải là tiêu tán, mà giống như một chiếc đèn sáng, chầm chậm tắt.
Những cảm xúc tiêu cực này vẫn còn, chỉ là bản thân anh ta cũng biết, chuyện đã đến nước này, dù có cố sáng, thì cũng không thể thay đổi gì nữa.
Tần Đông Loan và Kiều Diên bên nhau, không phải bồng bột nhất thời, mà là sự nhen nhóm chậm rãi qua mỗi lần tiếp xúc sau mười năm gặp lại.
Họ có sự tiếc nuối của mười năm bỏ lỡ và vui mừng vì sau mười năm đi nhầm đường đã tìm lại được nhau làm nhiên liệu, ở một năm tiếp theo, thậm chí là trong vòng mười năm, sẽ không cứ như thế mà từ bỏ cuộc sống tình yêu khiến họ chìm đắm trong khoan khoái và hạnh phúc này.
Mà mười năm sau, dù nhiên liệu đã dùng hết, bọn họ lại có mối ràng buộc sinh ra từ mười năm chung sống, sớm đã quen với sự bầu bạn và chăm sóc của đối phương.
Tổng kết lại, anh ta có làm gì cũng không thể chia cắt uyên ương.
Trần Cảnh Vũ nhìn Tần Đông Loan, cảm xúc trong mắt vẫn không ngừng biến hoá.
Tối tăm, không dám tin, đồng thời lại có một tia sáng le lói nói rằng sẽ từ bỏ.
Anh ta thật sự khó mà chấp nhận chuyện trước mắt, khó mà chấp nhận một Tần Đông Loan như thế.
Trần Cảnh Vũ cảm thấy, dù đến cả anh ta cũng "rẽ nhầm đường", thì Tần Đông Loan vẫn sẽ không.
Đối với Trần Cảnh Vũ, Tần Đông Loan là một sự tồn tại giống với người anh cả Trần Cảnh Đình, hai người họ đại diện cho thịnh suy và vinh nhục của cả gia tộc, là tên tuổi và dấu hiệu nhận biết cho cả gia tộc.
Họ từ nhỏ đã ưu tú đồng thời cũng biết sự ưu tú của mình nên dùng vào việc gì, mang theo sự ưu tú đó trưởng thành.
Cuối cùng, chèo chống cho cả gia tộc, trở thành dựa cột hưng thịnh cho gia tộc.
Đối với người như thế, tình cảm tính là cái gì?
Tình cảm đối với một đời hào quang rực rỡ của họ, vốn dĩ không đáng một xu.
Trong mắt Trần Cảnh Vũ, bọn họ không nên có tình cảm.
Bọn họ nên giống như những thế hệ trước đây góp vào một viên gạch, giúp gây dựng cơ ngơi đồ sộ của gia tộc ngày một lớn mạnh.
Nhưng mà hiện tại, Tần Đông Loan nói với anh ta rằng anh có tình cảm.
Anh vì đoạn tình cảm khác người này mà có thể sẽ