Cảm giác đầu tiên của Biên Nguyệt khi vào nhà Bùi Bản Nùng là tiến vào pháo đài của công chúa —— Bất kể là màu đèn hay trang trí nội thất đều tràn ngập vẻ xinh xắn thiếu nữ, giống như tẩm cung của một công chúa độc thân.
Nhưng ở đây đúng là một nhà ba người, có thể trang trí theo phong cách này, hoặc là ba mẹ cô ấy có cùng gu thẩm mỹ, hoặc là Bùi Bản Nùng được yêu chiều vô biên, cô ấy thích dạng gì, muốn công ty trang trí thiết kế thế nào hoàn toàn do cô ấy quyết định.
Biên Nguyệt là người cẩu thả, ngồi trên tấm vải ít lông như quả trứng chiên, đến cái mông cũng không dám đè mạnh, sợ đè bể lòng đỏ trứng.
"Đàn chị, hôm nay chị uống nước đá được không?"
"Được." Biên Nguyệt để cặp xuống.
Bùi Bản Nùng rửa tay, lọ mọ trong bếp một lúc rồi bưng ra hai ly nước dâu tây, trên thân ly đỏ tươi phủ đầy hạt vừng, Biên Nguyệt tiếp nhận như nhận lấy một quả dâu tây khổng lồ, một phát bao no.
"Nước dâu mới ép, có cho thêm nước cam và đá viên, đàn chị đi về cùng em chắc đói lắm rồi, mau uống một chút giải khát đi."
Trước đó Biên Nguyệt đã thử qua nước ép dưa Hami của cô ấy, mùi vị không tệ, bây giờ đúng là đang rất khát, cầm ly uống cạn, còn sảng khoái hơn cả uống bia.
Bùi Bản Nùng nhấp một ngụm nhỏ, nhấp xong thấy ly cô đã cạn, sửng sốt hai giây rồi đưa tay nhận lấy ly của cô, "Hóa ra đàn chị thích uống nước ép dâu đến vậy, vẫn còn dâu, để em đi ép."
"Cô ép ngon lắm, cảm ơn đã chiêu đãi," dù sao đã uống nước của người ta, cái miệng độc địa của Biên Nguyệt cũng phun ra vài lời tốt đẹp, "Nhưng một ly là đủ rồi, hay là chúng ta bắt đầu làm đồ búp bê đi."
Làm sớm siêu thoát sớm.
"Không gấp, ha ha," Bùi Bản Nùng ôm ly, cười như hái được trái dâu khổng lồ, "Bây giờ qua giờ cơm rồi, chắc đàn chị đói bụng lắm, để em cho chị ăn no rồi nói."
Trước đó Biên Nguyệt cũng đã thưởng thức sushi của cô ấy, thơm ngon mềm giòn, nếu là từng cái như vậy thì cô có thể ăn cả một thùng, bây giờ nghe cô ấy nói muốn đích thân xuống bếp lại không khỏi có chút chờ mong.
Thế nhưng sự chờ mong chỉ thoảng qua, làm nước ép xong rồi lại làm cơm, Biên Nguyệt cảm thấy quá long trọng, vốn nói chỉ may quần áo cùng cô ấy, lúc này sao lại có cảm giác mình thành khách quý?
"Không cần, lát nữa tôi về nhà ăn sau." Nếu về sớm, bình thường Biên Huy sẽ nấu mì, cô ngồi mát ăn bát vàng là được.
"Không có gì đâu, em cũng đang muốn ăn tối, tiện thể làm luôn." Bùi Bản Nùng đeo tạp dề, mở TV, "Đàn chị chờ một chút nha, em làm nhanh lắm."
Để tránh tạo tiếng động lớn khi nấu ăn, Bùi Bản Nùng đóng cửa bếp lại, cánh cửa làm bằng kính có hoa văn kim loại không ngăn được người ta thấy rõ hình ảnh bên trong.
Biên Nguyệt ngồi trên ghế sofa, mặt hướng vào TV nhưng thật ra ánh mắt đang phiêu du trong phòng bếp —— Bùi Bản Nùng cột tóc đuôi ngựa cao, trên người đeo chiếc tạp dề viền hoa như một chiếc váy được thiết kế riêng, mang theo vẻ đẹp rất khác biệt.
Cô ấy đeo găng tay làm bếp, bận rộn trước tấm thớt, rõ là đầy mùi khói dầu nhưng bóng dáng cô ấy qua lại giống như một nàng tiên đang làm phép chế tạo thức ăn.
Biên Nguyệt nhìn cô ấy nấu cơm với một cảm giác khó diễn tả.
Trước đây cô cũng từng đến nhà đàn em, cũng từng được tiếp đãi chu đáo, nhưng lúc đó trong lòng không có chút áp lực nào, uống từng hớp lớn, ăn từng miếng thịt to, ăn xong lập tức tung hoành trong game, lấy thêm vài cái đầu và trang bị thưởng đưa cho đàn em xem như quà cảm ơn.
Nhưng bây giờ đối mặt với sự hiếu khách của Bùi Bản Nùng, Biên Nguyệt có chút lúng túng, không biết nên phản ứng thế nào, có chút chờ mong nhưng lại muốn từ chối.
Đột nhiên, cô nhận ra rằng dường như đối với Bùi Bản Nùng, cô luôn trong trạng thái này: Lần nào cũng nghĩ phải ra oai phủ đầu, xử lý một trận ra trò, nhưng lần nào cũng bị đánh bất ngờ làm cô trở tay không kịp.
Cô đã quen khống chế cục diện, kiểm soát mọi thứ, kiểu không kịp ứng phó này khiến cô cảm thấy lạ lẫm nhưng không khó chịu, ngược lại còn thuận theo quỹ đạo tự nhiên.
Giống như Ultraman nghỉ ngơi dưỡng sức, nạp năng lượng đầy đủ để chuẩn bị tử chiến cùng quái vật, nhưng khi đến cuộc đối đầu đầy cảm hứng, toàn thân quái vật đầy những ngôi sao nhỏ nhảy nhót tới bên cạnh cô, nắm tay cô, muốn cùng cô khiêu vũ.
Hướng phát triển của sự việc vượt quá khả năng giải thích của cô, để tránh cho bầu không khí quá mức gượng gạo, cô chỉ đành mặc đối phương nắm, hoàn thành một điệu nhảy có phong cách kì lạ —— Đôi khi hiệu quả rất tốt, tránh được một trận đại chiến còn nhảy múa đến hài hòa.
Ultraman và quái vật, thật sự có thể khiêu vũ cùng nhau sao?
Khi tiếng máy hút mùi dừng lại, Bùi Bản Nùng bưng ra hai bát sứ to, hơi nóng lượn lờ phía trên bay vào lỗ mũi Biên Nguyệt ở bên kia phòng khách.
Thơm quá nha, có thể nhận rõ các loại gia vị như nước tương, dầu ớt và hành lá, rõ ràng đều là những thứ hết sức bình thường, nhưng phối hợp lại với nhau lập tức khiến bụng đói cồn cào.
Bùi Bản Nùng cởi tạp dề, đồng thời đưa tay hất tóc đuôi ngựa, "Đàn chị, hôm nay không chuẩn bị nguyên liệu nên em chỉ nấu chút hoành thánh, mong là chị thích nha."
Biên Nguyệt nhìn thấy hai bát hoành thánh vốn có màu trắng như tuyết được ngâm mình trong nước canh đỏ sẫm, nhuộm ra một lớp màu, nhìn càng ngon miệng.
Hoành thánh nhân đầy ắp nhưng khá nhỏ, Biên Nguyệt cắn một miếng, nhai vài lần, trong cay có thơm, trong thơm có mặn, trong vị mặn lại nếm ra chút mềm, toàn bộ vị giác đều đắm chìm trong dồi dào mỹ vị, hạnh phúc bốc cao lên đầu.
Ăn hai miếng, Biên Nguyệt không nhịn được hỏi: "Hoành thánh này cô mua ở đâu vậy?"
Sau này có thể mua một túi về nhà trữ đông, ăn mì của anh trai hoài cũng chán rồi.
"Đây là em tự làm, em làm hơn bảy mươi cái, thỉnh thoảng không kịp mua thức ăn sẽ ở nhà nấu ăn." Đương nhiên Bùi Bản Nùng hiểu ý câu hỏi của Biên Nguyệt, bổ sung thêm, "Trong nhà vẫn còn nhiều lắm, nhà em lại ăn không hết, chút nữa đàn chị Nguyệt Nguyệt lấy đi."
Biên Nguyệt nuốt xuống một cái, nhưng lần này không quá trơn tru, nghẹn lại ở cổ họng.
Được lắm, đây không chỉ là đến ăn uống chùa, ăn xong còn muốn gói mang đi?
Chỉ trong một tiếng ngắn ngủi, mặt dày của Biên Nguyệt đã phải thẹn thùng ba lần, may mà cô không dễ đỏ mặt, nếu không thì liên tục e thẹn trước mặt đàn em lớp dưới như vậy quá tổn hại thân phận bá vương học đường của cô!
Bùi Bản Nùng múc cho cô rất nhiều, tới hai mươi cái, đầy ắp cả bát, Biên Nguyệt ăn, vị giác và dạ dày khổng lồ cuối cùng bị tài nấu nướng này thu phục.
Trước đây cô từng ăn canh hoành thánh đỏ với đủ loại nhân và gia vị, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô được ăn sung sướng tràn trề thế này —— Rõ ràng là một món ăn đơn giản nhưng dưới bàn tay Bùi Bản Nùng lại tỏa ra hương vị khác biệt.
Bùi Bản Nùng cúi đầu ăn một cách từ tốn.
Biên Nguyệt nghĩ, đàn em lớp dưới này đôi lúc khiến người ta thấy rất phiền nhưng nấu ăn lại rất ngon, sau này ai được ở bên cô ấy chắc sẽ khiến người ta ghen tị, là loại có thể đem ra khoe khoang.
Nghĩ tới đây, Biên Nguyệt bắt đầu ghen tị với tên kia, thậm chí còn tưởng tượng ra điệu bộ của hắn lúc khoe khoang, rất muốn xách hắn ra đánh một trận.
Hai mươi cái hoành thánh bị cô ăn sạch sẽ, sau khi ăn xong còn suýt nữa húp cạn nước canh.
Nhưng cô kìm được, đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới giờ cô bận tâm đến hình tượng thục nữ, nhìn nước canh thơm ngon trong bát, cô nuốt nước bọt, lau miệng rồi cầm bát đũa đi vào phòng bếp.
Bùi Bản Nùng cũng vừa ăn xong, theo cô vào bếp, "Đàn chị, chị đặt chén trong bồn là được, để em rửa."
Biên Nguyệt đặt bát đũa trong tay vào bồn, sau đó xắn tay áo ra vẻ chuẩn bị rửa.
Bùi Bản Nùng thò tay vào bồn muốn đẩy cô ra.
Biên Nguyệt nhanh tay nắm lấy tay cô ấy, không cho cô ấy đụng vào thành bồn dính dầu mỡ.
Bùi Bản Nùng sững sờ tại chỗ, trước đó họ cũng từng nắm tay nhưng vẫn luôn là cô ấy chủ động nắm, nhưng bây giờ lại bị Biên Nguyệt nắm, tuy chỉ là cái chạm nhẹ vào lòng bàn tay nhưng lại giống như bị điện giật, cánh tay thoáng tê dại.
Sắc mặt Biên Nguyệt vẫn thản nhiên, "Không sao,