Lộc Chi Hoa giận lắm, đang chuẩn bị dùng lực thì ngón tay Bùi Bản Nùng đã đặt lên cổ tay cậu ta.
Bị em gái đáng yêu "nắm" cổ tay, cơ thể Lộc Chi Hoa run lên, cánh tay lập tức ỉu xìu, thả Biên Nguyệt ra.
Bùi Bản Nùng hướng mặt về phía cậu ta, mỉm cười lịch sự, "Cảm ơn đàn anh Lộc đã chiêu đãi, thạch sữa dừa ngon lắm.
Nhưng đàn chị Nguyệt nói cũng đúng, bây giờ không còn sớm, chúng ta nên về nhà thôi."
Nói xong, cô ấy xách túi lên, đi đến bên cạnh Biên Nguyệt, lần này không còn ai ngăn trở.
Lộc Chi Hoa dõi mắt theo hướng cô ấy rời đi, nhìn bộ dạng như chỉ hận không thể hồn lìa khỏi xác, theo cô ấy trở về.
Người của Tinh Nguyệt Bang vừa đi, bầu không khí trong quán cũng thả lỏng.
Nhưng bọn đàn em thấy lão Đại của mình như vậy, nhất thời không biết nên làm gì cho phải —— Lão Đại của bọn họ mặt nào cũng tốt, văn võ song toàn, chỉ là có tật mê gái, vừa thấy em gái nào đáng yêu là không dời bước nổi.
Lần này gặp được em gái siêu cấp đáng yêu, lại có liên quan đến Tinh Nguyệt Bang, con đường theo đuổi này nhất định sẽ ầm ầm sóng gió nha!
Tuy chặng đường phía trước đầy chông gai nhưng tinh thần Hắc Dạ Bang mạnh mẽ kêu vang, Viên Đại Hoàn và Quản Kha đi tới bên cạnh Lộc Chi Hoa để cổ vũ cậu ta.
"Không sao đâu lão Đại, xem ra bạn học Bùi rất có hảo cảm với anh, khởi đầu thuận lợi!"
"Tuy bây giờ cô ấy hướng về Tinh Nguyệt Bang, nhưng chờ một thời gian sẽ phát hiện chúng ta văn minh gấp mấy trăm lần bọn chúng, nếu có chọn thì chắc chắn sẽ chọn chúng ta, làm bạn bè với bọn đó có tương lai gì chứ!"
"Phải đó lão Đại, ngày tháng còn dài, anh nhất định sẽ chiếm được trái tim em gái đáng yêu, vả mặt Biên lão tặc chan chát!" Dư Tiểu Lạc rót một ly Sprite, dâng lên lão Đại.
Lộc Chi Hoa thấy bọt khí trong ly cuộn trào rất giống xuân tâm nhộn nhạo của mình, cậu ta giơ ly lên uống một hơi cạn sạch, chúc phúc cho vận đào hoa của mình.
...
Đường Tử Hòa Tây vắng lặng hơn đường Đông, không có cửa hàng văn phòng phẩm, các cửa hàng khác đều đóng cửa, dưới ngọn đèn là ánh kim loại lạnh lẽo, càng làm tăng thêm vẻ yên tĩnh của phố xá.
Qua hơn một tuần, Biên Nguyệt và Bùi Bản Nùng lại lần nữa sóng bước bên nhau, tiếng chuông trên túi lại vang lên, giữa đêm tịch liêu như điệu nhạc của tiếng bước chân.
Bây giờ nghe tiếng kêu lanh lảnh kia, Biên Nguyệt chỉ cảm thấy yên lòng, thậm chí còn hi vọng chặng đường có thể xa thêm để tiếng chuông vang vọng dài lâu.
Cô muốn giải thích với Bùi Bản Nùng tại sao một tuần nay không đưa cô ấy về, nhưng tìm từ một hồi lại cảm thấy nói ra không tiện —— Cô phải đưa Trần Dao Đông về nhà, nhưng tại sao phải đưa cậu ta về nhà chứ?
Không phải để phát triển cậu ta thành nam chính hoàn mỹ, để tuyến tình cảm đạt điểm chuẩn sao.
Kết quả bây giờ thế nào?
Đàn em có thêm một đứa, nam chính như không khí.
Lời không nói ra, im lặng bao trùm, hai người lặng lẽ đi bên nhau từ đường Tây đến đại lộ, hướng về tiểu khu đèn đuốc sáng trưng.
Thật ra đưa người về nhà không phải nghĩa vụ của Biên Nguyệt, Bùi Bản Nùng cũng không yêu cầu mỗi ngày đưa đón.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Biên Nguyệt chợt sinh ra tinh thần trách nhiệm, giống như Bùi Bản Nùng đã trở thành Thánh Nữ của Tinh Nguyệt Bang cô, cô đương nhiên phải bảo vệ cô ấy an toàn, không thể để kẻ xấu bắt nạt.
Đến cổng tiểu khu, Biên Nguyệt vẫn không yên lòng, lần nữa căn dặn.
"Bản Nùng, Lộc Chi Hoa kia không phải người tốt, sau này nếu hắn đến trường chúng ta, em nhớ phải tránh xa hắn."
Dưới đèn đường, giọng Biên Nguyệt trầm thấp, ít nhiều mất đi vẻ lạnh nhạt thường ngày, có thêm chút kiên nhẫn và thân thiết —— Đây là sự dịu dàng cô dành riêng cho cô ấy.
"Nhưng em nghe đàn anh Huy nói về anh ta cũng khá tốt."
"Biên Huy? Anh ấy nói gì?"
"Anh ấy nói đàn anh Lộc và chị rất giống nhau, hai người đều có rất nhiều bang chúng trong game, trong game cũng hay giao lưu qua lại, vô cùng náo nhiệt, xem như là người quen."
Biên Nguyệt nghe xong suýt mắng một tiếng xúi quẩy, tên nhãi ranh Biên Huy kia đúng là có mắt không tròng, cô và Lộc Chi Hoa đánh đến một mất một còn mà lại là "giao lưu qua lại"? Lại còn là "quan hệ người quen"?
Có ma mới là người quen ấy, nửa đường gặp nhau đánh làm quen còn nghe được!
"Còn nữa nha, chiều