Trước đây, mỗi lần Bùi Bản Nùng đi về phía mình, Biên Nguyệt luôn cảm thấy cô ấy giống như một nàng bướm, nhẹ nhàng và vui vẻ, đôi cánh vỗ ra làn gió ngọt ngào.
Nhưng bây giờ, tuy vẫn là nàng bướm kia, nhưng Biên Nguyệt lại cảm giác như gần như xa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngọn gió thổi đi, không bao giờ còn gặp lại.
"Đàn chị, chị đến tìm em sao?" Bùi Bản Nùng hơi ngẩng đầu, ánh sáng rọi vào má cô ấy, sáng tối tương phản rõ ràng, khiến cho gò má ngọt ngào ban ngày có thêm chút lạnh lùng vào đêm.
"Đúng, đi theo tôi."
Biên Nguyệt dẫn cô ấy đến góc toilet, bên trái là tường gạch, bên phải là lan can, bởi vắng người nên có thể lấy ra vài thứ đồ "không tiện lấy ra".
Bùi Bản Nùng thấy chiếc hộp xinh xắn đáng yêu trong lòng bàn tay, vươn hai ngón tay kéo dải ruy băng, mở nắp hộp, nhìn thấy bên trong là chiếc váy yếm tuyệt đẹp có hoa văn xanh vàng, vạt áo bồng, rất thích hợp làm trang phục ngày thường cho búp bê.
"Oa, bộ váy thật đáng yêu nha." Hai mắt Bùi Bản Nùng tỏa sáng, có thể sánh với chụp đèn thủy tinh cách đó không xa.
Cô ấy ngẩng lên, nhìn thấy vẻ chăm chú của Biên Nguyệt lại bỏ thêm một câu, "Đây là đàn chị Nguyệt Nguyệt tự làm sao?"
Biên Nguyệt gật đầu.
Lúc gật đầu, cô chắp hai tay sau lưng, đối với bộ váy này có ám ảnh tâm lý, kinh nghiệm sa trường nhiều năm khiến cô sinh ra phản ứng kí.ch thích khi bị đâm, giống như chỉ cần cầm bộ váy áo nhỏ xíu kia sẽ khiến mười đầu ngón tay đau nhói, truyền thẳng vào tim.
"Đàn chị..." Ngạc nhiên xong, Bùi Bản Nùng lại bắt đầu nghi hoặc, "Không phải trước đó chị không biết xỏ kim sao?"
"Đúng, nhưng mấy hôm trước tôi vô tình xem được một video, nhìn một lúc thì biết làm rồi."
Đúng, mấy hôm trước cố ý tìm một đống video, vừa nhìn vừa học hàng trăm lần, bây giờ kéo đám đàn em cùng làm nên miễn cưỡng cũng biết làm.
"Chị giỏi quá, xem có một chút mà đã làm đẹp thế này," Bùi Bản Nùng thưởng thức bộ quần áo nhỏ xíu xiu, "Vậy nhất định chị phải cất giữ cẩn thận, lưu làm kỉ niệm."
Nói xong, cô ấy đậy nắp hộp lại, buộc chặt dải ruy băng, đưa trả cho Biên Nguyệt.
Biên Nguyệt không nhận, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ, "Cái này tặng cho em."
"Tặng cho em?" Bùi Bản Nùng chớp mắt một cái, đôi mắt cô ấy tròn xoe, mỗi lần chớp là một lần làm mới sinh động.
Không khí bỗng im lìm, Biên Nguyệt nghiêng cằm không nhìn cô ấy.
Chỉ có cô mới biết phải tốn bao nhiêu sức mới nói ra được câu vừa rồi, cô gãi ót, giả vờ thản nhiên nói, "Tôi không có búp bê, để trong nhà cũng phí, em có thể đem về cho Lucy mặc."
Bùi Bản Nùng hạ tầm mắt, nhận lại hộp quà, khóe môi hơi nhếch lên, "Vậy thì cảm ơn đàn chị, em nghĩ Lucy mặc vào sẽ rất đẹp."
Tiếng chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, tiếng bước chân hối hả, tất cả đều hướng về phía lớp học.
Bùi Bản Nùng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, cũng chuẩn bị rời đi, Biên Nguyệt vốn đang chuẩn bị tinh thần để nói câu cuối cùng, lại bị tiếng chuông kéo đến "thời khắc sống còn", đành phải gấp gáp hỏi.
"Ngày mai em cũng muốn làm quần áo búp bê à?"
Bây giờ có thể xem như cô là nửa người trong "giới búp bê", nếu Bùi Bản Nùng còn thiếu "bạn búp bê", cô có thể cùng làm, không cần phải tìm đến Lộc Chi Hoa, cái đồ nghé mù bùn nhão chẳng trát nổi tường kia.
"Không nha," Bùi Bản Nùng quay đầu quá nhanh, một lọn tóc lòa xòa trên mi mắt cô ấy, cô ấy nhẹ nhàng nâng tay gạt đi, "Ngày mai em phải đi học."
Biên Nguyệt nhìn theo bóng lưng cô ấy đi vào phòng học, lòng có chút mất mát, nhưng cô nghĩ lại, học thì có gì không tốt? Chỉ cần cô ấy không ở cùng với Lộc Chi Hoa thì mục đích của mình đã đạt được.
...
Làm váy búp bê xong, Biên Nguyệt lại nghĩ tới chuyện học tập.
Cô nhờ Trần Dao Đông lập kế hoạch học tập mỗi ngày cho họ, học bài hoặc ôn tập dựa theo kế hoạch vào giờ tự học buổi tối.
Kế hoạch học tập được thiết kế rất công phu, phân ra từng môn, trình bày chi tiết điểm kiến thức của mỗi chương, tuy tất cả đều là nội dung lớp 10 nhưng đối với Tinh Nguyệt Bang lại hoàn toàn phù hợp —— Tuổi tác của họ tuy đạt đến trình độ lớp 11 nhưng trí lực lại nằm ở giai đoạn lớp 10 nhập học.
Bang chúng ngày nào cũng nhấn like trong nhóm, ca ngợi sự kiên nhẫn của Trần Dao Đông, đồng thời cũng cảm thấy xấu hổ.
Lúc Biên Nguyệt thu nhận cậu ta hồi trước, bang chúng luôn tự hào là "bang phái lâu đời" nên đâm ra kiêu ngạo, không muốn cho một newbie chân ướt chân ráo gia nhập.
Nhưng không ngờ lão Đại thay đổi đường lối phát triển, muốn vừa tăng sức chiến đấu vừa phát triển học tập, và thế là sự tồn tại của Trần Dao Đông trở nên không thể thiếu, giống như gia sư riêng của Tinh Nguyệt Bang.
Tuy "gia sư dạy giỏi", nhưng họ có thể học được hay không lại là chuyện khác.
Trên thực tế thì Biên Nguyệt đã tốt nghiệp hai năm, là sinh viên Đại học năm hai, kiến thức thời cấp Ba đã quên ráo trọi, trong truyện, hình tượng của cô cũng là bá vương học đường, thờ ơ với việc học, thế nên về tình về lý thì chuyện học hành của cô làm sao có thể tốt cho được.
Nhưng cô cũng không vội, chỉ cần chuyên cần đi học thì thành tích chỉ là vật ngoài thân, đắp nặn hình tượng học sinh siêng năng, tăng điểm chỉ số đạt tới mốc tiêu chuẩn là được.
Nhưng một tuần nay Biên Nguyệt không nghe thấy tiếng thông báo của quản lý viên, hệ thống im re như chết rồi, thế là cô chủ động gõ cửa xem có xảy ra trục trặc gì không.
"Quản lý viên cô ở đâu? Có phải quên thông báo chỉ số mới không?"
"Đâu có, điểm của cô vẫn không thay đổi, tuyến nhân vật và cốt truyện vẫn duy trì ở mức 50 điểm, tuyến tình cảm bằng 0."
"Sao lại vậy, không phải tôi vẫn đang nghiêm túc học hành à?"
"Không phải gần đây cô nghiêm túc làm quần áo búp bê à?"
"Đúng, làm quần áo búp bê không được thêm điểm hả?"
Quản lý viên: "Làm quần áo búp bê...!sao lại muốn được cộng điểm?"
"Bởi vì tôi rất nghiêm túc nha."
"Hình như lúc cô đánh người càng nghiêm túc hơn," quản lý viên nhắc nhở, "Hơn nữa, cô là bà trùm sắp hoàn lương, không đánh nhau cũng không học hành mà lại đi làm quần áo búp bê, hệ thống không biết cô định làm gì, cũng chẳng thấy chỉnh sửa gì, cô bảo làm sao để người ta tính điểm đây?"
Biên Nguyệt: "..."
...
Thứ Sáu tan học sớm, lúc ra khỏi cổng trường nắng vẫn còn khá gắt, mặt đường nóng ran, từng lớp học sinh lũ lượt kéo ra cũng không thể xua đi cái nóng.
Nếu là trước đây, mỗi lần Biên Nguyệt bước ra khỏi cổng trường, khí chất bá đạo của cô có thể đốt nóng không khí khô hanh trong bán kính trăm mét xung quanh, khiến người ta phải e dè lùi bước.
Nhưng bây giờ trải qua thay đổi, cô đã biết điều hơn, ra khỏi cổng trường không có hành động gì, chỉ yên lặng đi dọc theo tường rào, hướng về phía nhà mình.
Lúc đi ngang qua ngọn đèn đường thứ hai, cô chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, là Bùi Bản Nùng, cô ấy đang đứng ở nơi tiếp giáp giữa bóng cây và ánh nắng, bóng cô ấy bị bóng cây cắt mất một nửa, càng thêm mảnh mai.
Trước đó, Biên Nguyệt và Lộc Chi Hoa đã nảy sinh mâu thuẫn rất lớn về việc ai sẽ đưa cô ấy về nhà, suýt chút nữa là đánh nhau mà vẫn không ngừng tranh chấp.
Thế là Bùi Bản Nùng quyết định tự đi về nhà, Lộc Chi Hoa không còn lý do nên rất hiếm khi qua phía trường Trung học Tử Hòa bên này.
Sau khi không còn nhìn thấy cậu ta lảng vảng trước mắt, Biên Nguyệt cảm thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều.
Lúc này nhìn thấy Bùi Bản Nùng đứng đợi ở chỗ cũ, Biên Nguyệt theo phản xạ định bước tới đi cùng cô ấy, trên đường có thể nói chuyện, có thể im lặng, thế nào thì cô cũng thích.
Dưới ánh mặt trời, đường nét bóng người đều sáng tỏ, bên cạnh bóng người kia đột nhiên có thêm một cái bóng khác to lớn hơn khá nhiều, lại còn có chút cường tráng.
Lộc Chi Hoa đeo cặp, đi tới bên cạnh Bùi Bản Nùng, đưa cho cô ấy một chai nước chanh, cười đến mức hai má phồng lên như con sóc to đang ăn trái cây, "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, anh biết quán mì qua cầu(*) này ăn ngon cực luôn."
Biên Nguyệt như bị điện giật, hóa đá tại chỗ, sau khi hai người đi được mấy mét mới nhúc nhích chân, bước theo.
"Là quán nào, có ngon bằng quán mì Mắt Kính của bọn tôi không?"
Lộc Chi Hoa vừa nghe thấy cô lập tức cảm thấy khó chịu, nụ cười vốn "đẹp đẽ" bị kéo thành dữ tợn, "Sao chỗ nào cũng thấy mặt cô vậy?"
"Lộc huynh, câu này tôi hỏi cậu thì đúng hơn, đây là Hòa Trung." Nói xong, Biên Nguyệt né người sang một bên để tránh ngăn cản mấy chữ "Trường Trung học Tử Hòa" to đùng oai vũ.
"Không, ý tôi là sao lúc nào ở bên cạnh Tiểu Nùng cũng nhìn thấy cô?"
"Câu này vẫn là tôi hỏi thích hợp hơn, em ấy là đàn em lớp dưới của tôi."
Bùi Bản Nùng im lặng, vẻ mặt khó dò, không biết là vì khó xử hay hiếu kì, nhưng cô ấy đang nghe Biên Nguyệt nói, nghe đến nghiêm túc.
Lộc Chi Hoa vốn đứng bên cạnh cô ấy, bây giờ lại bước tới gần hơn, giống như đang tuyên bố thân phận, "Tiểu Nùng cũng là bạn tốt của tôi, tại sao tôi lại không thể xuất hiện?"
Biên Nguyệt chậm rãi bước lại gần, rút ngắn khoảng cách với hai người họ.
Lúc này đang là giờ cao điểm tan học, có rất nhiều học sinh ra vào, mọi người vốn đang sốt ruột về nhà nhưng trong chớp mắt nhìn thấy Biên Nguyệt, chớp mắt cái nữa lại nhìn thấy Lộc Chi Hoa, lập tức bước chậm lại, chuẩn bị xem kì quan "Song trùm" đối đầu này.
"Lộc huynh, thân ái nhắc nhở một chút nha," ở trước mặt Bùi Bản Nùng, Biên Nguyệt cũng đã học khôn, muốn duy trì hình tượng tao nhã, từ ngữ mực thước, "Thành tích của Tiểu Nùng đứng đầu trong trường đó, còn cậu là đứng đầu từ dưới đếm lên của Thái Trung thì đừng làm ảnh hưởng đến người ta."