Giọng nói vừa dứt, mọi người đồng loạt quay đầu lại. Sau lưng họ đang có một người đàn ông mặc áo xám đứng thằng tắp.
Đôi mắt dưới gọng kính vàng hiện lên nét cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt ấy lại khiến người ta sờn gai ốc, không khỏi lùi lại ba bước trong vô thức.
Lý Cường là người tỉnh táo lại đầu tiên: "À... tôi còn tường là ai? Thì ra là tổng giám đốc Trần cùa Khoa học ky thuật Sang Tân. vừa hay cậu chủ nhà chúng tôi cũng muốn gập anh, anh đi cùng với chúng tôi luôn nhé."
Trần Việt không thèm liếc nhìn tới Lý Cường, anh chậm rãi sải bước về Giang Nhung, sau đó xoa đầu cô: "Đã bảo em ban đêm hạn chế ra ngoài mà em không nghe, lần này phạt nghe chưa."
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp bình thản như ngày thường, không hề có một cảm xúc nào đặc biệt. Thực ra cũng không thể nói không có cảm xúc, chỉ là tình cảm của anh chỉ dành riêng cho Giang Nhung.
Hành động của Trần Việt như thể muốn nói rằng: Tan làm không về nhà còn đi chơi khuya như vậy, xem về nhà anh xử em thế nào.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Trần Việt, mọi lo lắng và sợ hãi trong lòng Giang Nhung lập tức tan thành mây khói. Cô ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh, ánh mắt hai người say đắm nhìn nhau không thể dứt ra.
Một lúc sau, Giang Nhung mới nhớ ra đáng lẽ Trần Việt lúc này đang trên đường đi công tác, sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?
Lòng cô đầy nghi vấn, muốn mở miệng hỏi rõ, Trần Việt lại đưa tay chạm vào môi cô: “Muốn nói gì về nhà hẵng nói.”
Giang Nhung im lặng, ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Cường hoàn toàn bị người ta coi như không khí, hơn nữa mấy người anh ta mang đến còn lùi ra sau vài bước. Anh ta tức đến điên người, giận dữ quát lên: “Tụi mày mang đôi tình nhân sến súa này tới gặp cậu chủ cho tao, cậu chủ nhất định sẽ thưởng lớn.”
Có lẽ vì khí thế của Trần Việt quá mạnh mẽ nên đám lâu la kia vẫn đứng xa xa nhìn Trần Việt, không ai dám bước lên một bước.
Không chỉ bọn chúng mà ngay cả Lý Cường cũng đang run lẩy bẩy, thậm chí anh ta còn không biết tại sao một tên giám đốc của công ty khoa học kỹ thuật Sang Tân cỏn con lại có khí thế ất người như thế.
Rõ ràng anh chẳng làm gì, cũng chẳng nói gì, nhưng lại khiến người khác phải khiếp sợ.
Tên họ Trần này chỉ là giám đốc một công ty nho nhỏ, có cái gì để người ta sợ hãi đâu, Lý Cường tự cổ vũ bản thân, nhưng vẫn không dám đến gần Trần Việt.
Anh ta bắt đầu hối hận vì đã tự quyết định chuyện này. Vốn dĩ anh ta muốn đưa Giang Nhung về cho Cù Mạnh Chiến, coi như một món quà bất ngờ, nhưng giờ chỉ sợ lùi cũng không được mà tiến cũng không xong.
Lý Cường nhìn Trần Việt, ngẫm nghĩ nếu trốn thì thật mất mặt, nhưng đánh thì lại không dám.
Ngay cả Lương Thu Ngân bình thường ăn to nói lớn cũng ngơ ngẩn mấy hồn vì sự xuất hiện của Trần Việt. Cô ấy thầm than: Trên đời còn có người đẹp trai như thế sao?
Lương Thu Ngân không khỏi thèm thuồng, ngoài đời người đàn ông này còn đẹp trai hơn trong ảnh gấp mấy chục lần. Nếu không phải anh ta là chồng của Giang Nhung thì cô ấy đã “đổ” anh rồi.
Lúc này cảnh sát tuần tra khu vực nhận được tin báo cũng đã chạy tới với tốc độ nhanh nhất, thậm chí còn chưa kịp hỏi han tình hình, vừa nhìn đã biết ngay đám Lý Cường chính là người xấu.
Đội trưởng đội cảnh sát nói: “Đã các người thích gây chuyện thì vào đồn uống trà với tôi.”
Lý Cường lập tức phản ứng lại, anh ta huênh hoang: “Con bà nó, mày có biết ông đây là ai không? Mày muốn mời tao về uống trà à, xem ra mày muốn bị đuổi rồi.”
“Tao mặc kệ con bà mày là ai, mày gây chuyện ở địa bàn của tao thì mày phải chuẩn bị tinh thần về chuyện này.” Đội trưởng còn rất trẻ, đặc điểm của những người trẻ tuổi chính là không sợ trời không sợ đất. Mày là ông trời thì có làm sao,
chỉ cần đụng tới thứ trong tay ông thì bắt về giam vài ngày rồi nói tiếp.
“Mày bắt đi!” Lý Cường đưa tay ý bảo tên đội trưởng còng đi: “Nào nào nào, có bản lĩnh thì mày giam bọn tao vào đi, ông đây muốn xem rốt cuộc là ai xui xẻo.”
Trước đây Lý Cường ỷ vào chỗ dựa là Cù Mạnh Chiến nên hoành hành ở Kinh Đô, nhưng vì anh ta là thuộc hạ của Cù Mạnh Chiến nên những người kia ít nhiều cũng sẽ nể mặt Cù Mạnh Chiến mà bỏ qua anh ta.
Gốc rễ của Cù thị ở Kinh Đô, quyền lực lớn nhất cũng ở Kinh Đô, nhưng ở Giang Bắc lại chẳng khác gì một công ty nhỏ bình thường, vì thế cũng không có ai nể mặt anh ta. Có điều bây giờ Lý Cường vẫn chưa ý thức được vấn đề này.
Đội trưởng đội cảnh sát còng tay Lý Cường lại rồi nói: “Con bà mày, để xem ai mới là người xui xẻo.”
Những cảnh sát khác cũng nhanh chóng còng tay đám lâu la còn lại.
Khi rời đi, đội trưởng cảnh sát còn tốt bụng nhắc nhở một câu: “Xinh đẹp như thế thì sau này đừng đi chơi khuya nữa, đề phòng đám đầu đường xó chợ này để ý.”
Giang Nhung thật sự rất xấu hổ, cô lén liếc nhìn Trần Việt, chỉ thấy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như ngày thường mới yên tâm phần nào.
Giang Nhung vội kéo Lương Thu Ngân qua nói: “Trần Việt, đây là người bạn thân duy nhất của em, Lương Thu Ngân.”
Trần Việt mỉm cười, lịch sự chào: “Chào cô Lương!”
Một lúc sau vẫn không thấy câu đáp lời của Lương Thu Ngân, Giang Nhung nhìn sang thì thấy cô ấy đang ngẩn ngơ nhìn Trần Việt.
Giang Nhung quýnh lên không biết phải làm sao. Có khi nào con ngốc Lương Thu Ngân này mất hồn thế này đâu, sao vừa đứng trước Trần Việt đã không phân biệt nổi đông tây nam bắc thế này.
Giang Nhung vội nhéo cô ấy một cái, Lương Thu Ngân mới giật mình tỉnh lại: “Ôi trời ơi, sao mà đẹp trai quá đi mất.”
Giang Nhung cạn lời. Đột nhiên cô rất hối hận khi giới thiệuLương Thu Ngân là bạn thân nhất của mình, cô nên giả vờ không quen con ngốc này mới đúng.
“Cô Lương đúng là rất cá tính, thảo nào Giang Nhung và cô có thể trở thành bạn thân.” Hiếm khi Trần Việt lại nói một câu dài như vậy với một người lạ mới gặp lần đầu.
Trần Việt kỳ lạ như vậy khiến Giang Nhung cảm thấy anh đang cười bọn cô là một đám mê trai.
Lương Thu Ngân nói: “Anh Trần, xin chào, đã nghe tên anh từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt. Thì ra ngoài đời anh đẹp trai hơn trong ảnh rất nhiều.”
Trần Việt cười nói: “Giang Nhung từng nhắc tới tôi à?”
Lương Thu Ngân gật đầu: “Tất nhiên rồi, khó khăn lắm cô ấy mới yêu trở lại, tôi là người bạn duy nhất của cô ấy, cô ấy không kể với tôi thì kể với ai.”
“Cô ấy kể với cô là chúng tôi đang yêu nhau à?” Ánh mắt Trần Việt hơi lóe sáng, liếc nhìn Giang Nhung đang nhéo mạnh tay Lương Thu Ngân, khuôn mặt của Giang Nhung lúc này đã đỏ như gấc.
“Thu Ngân, cậu uống say rồi, nói ít thôi.” Giang Nhung nhéo mạnh Lương Thu Ngân một cái, sau đó nói tiếp: “Khuya rồi, tớ đưa cậu về trước.”
“Anh Trần, anh có lái xe tới không?” Lương Thu Ngân không thèm để ý tới lời cảnh cáo của Giang Nhung, tiếp tục nói: “Nếu có thì phiền anh lái xe đưa tôi về được không, tiện thể tôi cũng muốn nói cho anh biết Giang Nhung thường nói về anh như thế nào với tôi.”
Nếu để Trần Việt lái xe đưa Lương Thu Ngân về, Giang Nhung vốn không có ý kiến, nhưng vừa nghĩ tới bản lĩnh chém gió thành bão của Lương Thu Ngân, lòng Giang Nhung lại run bắn.