"Tôi" mở cửa ra và thấy anh ta đang chỉ quấn một chiếc khăn tắm, "tôi" ngay lập tức khuôn mặt bừng đỏ
Dương Khải bằng thân hình Tô Minh hỏi tôi "Sao em ngại ngùng vậy?"
"Thì chuyện này tiến triển quá nhanh nên người ta ngại đó! Đồ đáng ghét!"
"Tôi" đẩy Dương Khải ra, rồi chạy về phòng ngủ
Một lúc sau khi đã tắm xong, anh ta quay trở lại phòng ngủ rồi trèo lên giường ôm tôi rồi trở mình nằm lên trên người tôi
"Anh đừng vội vàng thế chứ ! Người ta còn chưa chuẩn bị mà"
"Cũng có phải là lần đầu tiên nữa đâu, em còn muốn chuẩn bị gì nữa?"
"Em sợ đau"
" Sẽ không đau nữa đâu!"
Hai người đưa đôi mắt tán tỉnh nhìn nhau. Tôi cảm nhận được sự động chạm của Dương Khải vào cơ thể tôi nhưng không thể nào ngăn nó lại được...Tôi không thể ngừng rơi nước mắt chỉ đành nhắm chặt mắt lại để không thấy gì nữa nhưng tâm hồn lại được kết nối với thể xác. Thật sự không thể chịu nổi nữa... Aaaaaaa
"Tô Minh, à không, Dương Khải, anh là một tên khốn nạn! Cái đồ con rùa ngu ngốc! Anh không phải là quỷ sao? Chả nhẽ anh lại còn không phân biệt được một con quỷ với một con người hay sao? Người đó là giả, tôi mới là Kiều An thật, tôi mới là vợ của anh! Không phải anh đã nói anh là chồng tôi, sẽ bảo vệ tôi hay sao? Tại sao không thể nhận ra...Tại sao hả??? Anh là loại chồng gì thế hả? Đồ khốn nạn! Cứu tôi! Tôi không muốn chết! Dương Khải, em không muốn chết!!!"
Tôi không biết bản thân mình đang nói gì nữa, tôi chỉ nghĩ rằng người phụ nữa kia sẽ ra tay giết tôi bất cứ lúc nào. Sau đó, Dương Khải sẽ yêu thương và nuông chiều cô ta ...Không thể chấp nhận được, tôi phát điên lên mất!
"Này" Tiếng thở nhẹ nhàng và lạnh lẽo vang lên bên tai tôi , một luồng khí màu đen bao quanh tôi mềm mại thật dễ chịu
"Sợ đến mức này, sao lại không gọi cho ta sớm hơn? Em bướng bỉnh thật đấy!"
Giọng nói này làm tôi đột nhiên mở mắt ra. Trước mắt tôi giờ đây mọi thứ thật rõ ràng, đây là căn phòng của tôi, có một người phụ nữ đang nằm ra đất, thân thể cô ta đầy máu, hơi thở yếu ớt còn hình dáng bập bùng mờ nhạt như dễ dàng tan biến bất cứ lúc nào
Aaaaa, cơ thể giờ đây đã hành động theo ý nghĩ của tôi rồi, tôi ngạc nhiên quá, trời ơiii ...chuyện gì thế này? Đây là mơ sao?"
"Đại nhân, tôi sai rồi! Anh có thể tha cho tôi một lần không? Tôi sẽ không dám tái phạm nữa , tôi xin anh! Chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẽ nói cho anh biết thân thể anh đang bị phong ấn ở đâu?"
"Quá muộn rồi!"
Tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen, anh ta quay lưng về phía tôi và đang tiến gần đến con quỷ nữ đó. Anh ta dơ bàn tay mảnh khảnh của mình lên, một ngọn lửa màu tím bốc ra từ lòng bàn tay. Chỉ trong chớp mắt, cơ thể của người phụ nữ kia bùng cháy, cô ta quằn quại gào thét trong ngọn lửa
Anh ta đứng đó, nhìn cô ta đang đau khổ nhưng cũng không hề có ý định thu lại ngọn lửa. Tôi nhìn thấy trên khuôn mặt kia lộ rõ sự tàn nhẫn
Thật đáng sợ, tôi quay đầu về phía chăn mãi cho đến khi cơ thể quỷ nữ đó tan biến thì ngọn lửa mới quay trở lại tay anh ta
Tôi chứng kiến tất cả chỉ trong chưa đầy một phút nhưng cảm giác rằng lúc ấy, thời gian đã trôi qua rất chậm khiến tôi in sâu hình ảnh người phụ nữ kia trong đầu
"Ai???"
Người đàn ông kia quay đầu nhìn về phía cửa sổ
"Meooo" Chính là âm thanh của con mèo. Anh ta mở cửa sổ ra, cầm trên tay là chiếc hộp đựng mặt nạ, nó đang vỡ vụn ra thành những mảnh vụn rồi bay theo cơn gió và từ từ biến mất
"Dậy đi!" Người đàn ông đó đến gần tôi, dùng một