Tôi đang trong trạng thái mơ hồ thì nhìn thấy một quả cầu nho nhỏ màu trắng đang lơ lửng trong cơ thể của Nhiên Nhiên. Nó ngày càng rõ rành rành hơn khi cảm xúc của cô ấy lúc gay gắt lên.
Nó cũng giống như quả cầu màu trắng mà tôi đã nhìn thấy trong cơ thể của Mễ Mộng...
"Kha Nguyệt, cô ta nói cô ta không có biết nhưng tớ có nên tin và xé xác cô ta ra và lấy đi trái tim của cô ta hay không? Nhưng suy cho cùng, trái tim đó cũng không phải của tớ. Mà hình như cô bạn nhỏ này của chúng ta biết trái tim tôi đang ở đâu, nói đi, nó đang ở đâu?"
"Tớ, tớ, tớ...."
Tôi nuốt nước bọt, cố trấn tĩnh lại bản thân mình.
"Nếu tớ nói cho cậu biết trái tim cậu đang ở đâu, cậu có thể trả lại Linh Nhi cho tớ không?"
"Linh Nhi?"
Nhiên Nhiên quay người đi và tôi thấy Linh Nhi đang ngồi trên mặt đất với đôi mắt nhắm tít trong góc cạnh tôi. Quần áo còn nguyên vẹn và tôi không hề thấy có một vết thương nào.
"Cô ta đang ở đó, nói cho tớ biết đi, trái tim của tớ đang ở đâu?"
"Tớ, tớ phải xác định liệu Linh Nhi còn sống hay không đã?"
Có lẽ Nhiên Nhiên nghĩ chắc tôi không thể trốn thoát nên cô ta đã cho tôi lại gần Linh Nhi. Tôi vội chạy đến bên Linh Nhi và lắc mạnh cô ấy. "Linh Nhi, cậu tỉnh lại đi. Linh Nhi, Linh Nhi!"
"Kiều An đó sao?" Linh Nhi từ từ mở mắt ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Kiều An. Chạy đi, nhanh lên, nguy hiểm lắm." Linh Nhi nói với giọng yếu ớt của mình.
"Không! Chúng ta hãy đi cùng nhau."
Linh Nhi trông cực kỳ yếu đuối. Tôi nắm lấy tay Linh Nhi và giúp cô ấy đứng dậy, và bỗng tôi bất ngờ bị đánh ngã xuống đất trước khi tôi kịp giữ vững cơ thể mình.
Nhiên Nhiên nhìn tôi đầy giận dữ, đôi mắt của cô ấy đầy máu. "Kiều An, mày đã nói dối tao! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ lấy trái tim của mày."
"Kiều An, chạy đi!"
Linh Nhi đột nhiên hét lên. Tôi bèn kéo lấy một chiếc ghế bị gãy ngay bên cạnh mình và ném nó về phía Nhiên Nhiên. Nhân cơ hội, tôi kéo Linh Nhi chạy thốc chạy tháo. Tôi không biết phải chạy đến khi lúc nào nữa. Tôi cứ kéo Linh Nhi chạy trong vô thức. Bỗng một giọng nói khàn khàn và đầy hơi lạnh vang lên
"Kiều An, bạn ổn chứ?"
Tôi quay đầu lại nhìn Linh Nhi, nhưng tôi nhận ra người mà tôi đã chạy cùng lúc nãy tới giờ không phải là Linh Nhi.
"An Nhiên!"
An Nhiên mỉm cười với tôi, nghiêng đầu và đôi mắt cô ta trống rỗng. "Kiều An, cô không thể nào chạy thoát nổi đâu."
"Không!!!"
Tôi đẩy mạnh cô ta sang một bên và tiếp tục chạy. An Thiên vẫn cứ kiên quyết đuổi theo tôi. Cô ấy rất nhanh, những ngón tay của cô ấy cứ giơ ra và cô ta túm lấy đầu tôi. Ngay lúc đó, một ánh sáng lóe lên từ đầu tôi, và An Thiên hét lên trong đau đớn, rồi ngã xuống đất.
Tôi nhìn An Thiên với vẻ khó hiểu. Tôi đưa tay ra và chạm vào đầu mình, nắm lấy cái trâm cài tóc và gỡ nó xuống. Ánh sáng vẫn còn đó, mờ nhạt và ấm áp cứ như lông vũ.
Nghĩ đến lời nói của Dương Khải, nếu chiếc trâm tóc này thực sự có thể bảo vệ tôi, thì tôi có lẽ chả phải sợ điều gì nữa.
Quay trở lại lớp học đó, Linh Nhi đang ngồi bên cửa sổ cùng với Yến Nhi. Cô ấy sẽ ngã ngay nếu Yến Nhi đi xuống. Nhiên Nhiên nhìn tôi đầy nham hiểm.
"Kiều An, nếu mày còn dám bỏ chạy nữa, Linh Nhi sẽ phải chết."
"Xin đừng làm tổn thương đến Linh Nhi."
"Thế mày cho tao biết, trái tim của tao đang ở đâu?"
Lúc đó, tôi đã bất lực òa khóc "Tôi thực sự không biết."
"Vậy thì hãy đi chết hết đi!"
Nhiên Nhiên thật sự rất độc ác. Trong căn phòng đầy u ám lúc này, không có lấy một chút không khí nào. Tôi chỉ biết rằng điều này sẽ có thể kết thúc ngay bây giờ. Cảm xúc trong tôi giờ đây rất hỗn loạn.
"Trái tim của ngươi đang ở đây, nhưng ngươi phải tự mình đi lấy nó!"
Tôi đột nhiên thấy tay mình đang tự vươn ra về phía Nhiên Nhiên, và trong lòng bàn tay tôi có một trái tim đang đập.
Giọng nói rõ ràng phát ra từ phía tôi, nhưng tôi thực sự không phải là người nói những lời đó.
Trong lúc tôi còn đang hoang mang thì bỗng hình ảnh của Dương Khải đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi với một nụ cười.
"{Hãy cứu lấy Linh Nhi, Dương Khải!"
Tôi hét lên trong suy nghĩ và hy vọng rằng anh ấy có thể nghe thấy được .
Ngay khi Nhiên