Khi một ai đó cảm thấy lo lắng, họ sẽ quên đi nhiều chuyện và chỉ phản ứng theo bản năng bẩm sinh của mình nhiều nhất có thể.
Vì bản thân chỉ biết đi lên trước với đôi mắt lờ đờ buồn ngủ, tôi thực sự không biết rằng mình sẽ mất bao lâu hay tôi sẽ đi được bao nhiêu bước chân nữa. Cơ mà những người còn sống theo thường lệ có lẽ sẽ đếm được thời gian hoặc tốc độ mà họ đi trên một con đường mới và lạ lẫm với mình.
Đó chính là lý do vì sao tôi lại dừng chân lại lúc đó. Mở ngay đôi mắt của mình ra chính là phản ứng bản năng nhất của cơ thể từng người. Dù nó chỉ là một phản ứng bình thường nhưng nó làm tôi cảm thấy sợ sệt.
Sự biến mất bí ẩn của Linh Nhi thực sự là việc đáng lo ngại. Với lại, ở một nơi xa lạ, hẻo lánh như thế này nó còn đáng sợ hơn nữa.
Rõ ràng diện tích của căn nhà cũ đổ nát này lúc này hoàn toàn khác so với lúc mới vào . Ngôi nhà tuy đã cũ kĩ đi phần nào, nhưng vẫn còn có người sống ở đây. Ngôi nhà nhìn trông rất bình thường, nó chỉ có hai chiếc lồng đèn màu đỏ treo ở phía ngoài cửa, trên đó có khắc một chữ "MIÊU".
Tôi nhìn xung quanh, cứ nghĩ rằng mình phải gọi cho Linh Nhi để đảm bảo rằng bây giờ cô ấy đang an toàn. Tôi rút chiếc điện thoại của mình ra ngay, nhưng không may thay, ở đây lại không bắt được sóng điện thoại
Ngôi nhà cũ này nằm ở phía Đông của thành phố, chắc có lẽ vì lẽ đó mà nó đã bị che hết sóng điện thoại. Vậy nên tôi bước ra chỗ xa hơn một chút. Nhưng bất kể tôi có đi đâu đi nữa thì chỗ cũng đều không có sóng.
Bây giờ tôi đang cảm thấy lo lắng.
Màn đêm đang dần bao trùm mọi vật xung quanh trừ phía trong sân của ngôi nhà ra vẫn còn sáng, nên tôi vội vàng đi qua.
"Bác sĩ, ngài đi thong thả" Một giọng nói ở đâu vang lên
Một người đàn ông chắc đã ngoài 60, bước ra để tiễn một người đàn ông khác ra cửa. Người đàn ông đi ra về mang theo hộp thuốc nên chắc đó là một bác sĩ. Tôi theo bản năng sẵn có lùi lại một bước, không chặn đường của người khác.
Ngay khi ông bác sĩ rời đi, ông lão thở dài nặng nề, có một người phụ nữ bước ra "Bố, bà có hy vọng gì không ạ?"
"Haizz! Chắc chúng ta phải chuẩn bị hậu sự thôi!"
Ông lão thở dài rồi đóng cái cửa lại. Tôi không biết hiện tại mình đang ở nơi đâu, vậy nên chắc rằng tôi sẽ phải hỏi người đó. Rồi ngay lập tức, tôi lao vào giữ cánh cửa lại và nói với người đàn ông "Ông gì ơi! Xin chào, tôi chỉ muốn hỏi nơi này là ở đâu vậy ạ?"
Nhưng dường như ông ấy chả nghe thấy gì và vội vã đóng cửa lại. Tôi đứng ở ngoài cố gắng nói vọng vào "Xin chào, có thể mở cửa cho tôi được không ạ? Tôi bị lạc! Tôi chỉ muốn hỏi nơi đây là đâu, hoặc có thể cho tôi gọi nhờ điện thoại được không ạ?"
Tôi đập mạnh vào cửa, nhưng không chả có một ai ra mở
Đột nhiên, cánh cửa lại lần nữa được mở ra bởi ai đó từ bên trong. Tôi thấy có chút hy vọng, và nói to hơn "Ông ơi, tôi xin lỗi, tôi..."
"Hả? Rõ ràng ta có nghe thấy tiếng gọi cửa mà ta, sao lại không có ai vậy nhỉ?"
Khi ông lão nhìn xung quanh và quay sang tôi, tôi thấy rằng không có hình ảnh phản chiếu bóng dáng của tôi trong đôi mắt của ông ta, có nghĩa là ông ta không thể nhìn thấy tôi sao?
"Ông ơi, tôi đây, tôi ở đây nè!"
Tôi cứ cố nhảy để làm sao thu hút được sự chú ý của ông ấy nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không thể nhìn thấy tôi và đóng cửa lại.
Tôi ngồi xổm xuống trên mặt đất ngay lập tức. Nỗi cay đắng và sự cô đơn cứ vậy dần lấp đầy đi trái tim tôi, chiếc đèn lồng đỏ phản chiếu hình bóng tôi vẫn bập bùng sáng với ánh nến lung linh bên trong.
"Dương Khải, tôi sợ, anh đang ở đâu?"
Tôi không biết từ khi nào tôi lại quá phụ thuộc vào Dương Khải như lúc này vậy. Có vẻ như lúc anh ấy xuất hiện ngay bên cạnh, tôi sẽ lại không sợ, nhưng hầu hết mọi người đều luôn phụ thuộc vào trái tim của chính mình nhiều hơn là vào người khác.
"Meowww" Đột nhiên có tiếng mèo ở đâu vang lên khiến cho tôi phải ngẩng đầu lên nhìn.
"Chính là con mèo đen đó?"
Tôi đã thấy con mèo đen đó ba lần liên tiếp. Điều này hoàn toàn sai lầm. So với việc trừ tà của loài chó thì mèo đen chỉ là con vật luôn dẫn đến những thứ xấu xa và xui xẻo.
Đây là lý do vì sao mà tôi lại không thích nuôi mèo đen.
Nó cứ vẻ vẩy đi quanh tôi, rồi nhảy lên những bậc thang trước ngưỡng cửa, và lại kêu meow meow. Bỗng nhiên, tôi thấy cánh cửa đóng kín lặng lẽ mở ra.
Con mèo này chắc chắn không chỉ đơn thuần là một con mèo bình thường.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Những cơn gió lạnh trong đêm thổi vào cổ tôi, rồi tôi nhún đầu một cái, dần dần tôi cảm thấy ngày càng nhiệt độ có vẻ trở nên lạnh hơn.
"Vì nó xuất hiện ở đây nên chắc con mèo này có gì đó đặc biệt" Tôi nhìn vào ánh sáng bên trong căn nhà đó và tự mình trấn tĩnh để khích lệ bản thân "Mình có nên đi vào nhà không ta?"
Ngay bây giờ, chả còn cách nào hay hơn và có lẽ tôi có thể tìm thấy Linh Nhi nếu đi theo con mèo đen đó, tất nhiên sẽ không bị ma che mắt. Tại thời điểm đó, tôi cũng không biết rõ liệu bây giờ Linh Nhi có đang gặp bất kì nguy hiểm nào hay không?
Tôi đã nghĩ về điều đó như thế. Khi hoàn hồn lại, tôi thấy mình đang đứng phía bên trong sân. Cơn gió về đêm cứ vậy mà thổi qua những kẽ lá, tạo ra âm thanh xào xạc, những bóng cây cứ vậy đưa qua đưa lại.
Mặt trăng phía trên đầu bị che khuất sau những đám mây, nó chiếu len lỏi những tia sáng mờ nhạt và giữa màn đêm bao la nay thậm chí không thể nào tìm thấy một ngôi sao nào
Thi thoảng, cũng có tiếng mèo kêu truyền đến tai còn không khung cảnh nó yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có thể nghe thấy được tiếng thở nặng nề của tôi.
Tôi rõ ràng đã nhìn thấy có người sống trong căn nhà này nhưng bây giờ, trong căn nhà này nó tối om, ngoại trừ hai chiếc đèn lồng đỏ ở cổng ra, tôi chả thể nào nhìn rõ được thứ gì?
"Không! Mình biết có một công lão nào đó đang ở trong ngôi nhà này nhưng mà tại sao bây giờ lại không thấy ở đâu nhỉ?" Tôi tự nhủ, trong thâm tâm thực sự rất muốn bước vào. Vì ở đây, tôi nhìn khắp nơi và chẳng biết đi đâu cả. Bỗng con mèo kêu lên rồi nó đột nhiên biến mất.
"CÁCH! CÁCH! CÁCH!" Trong cơn gió thoảng quá, tôi nghe thấy được tiếng ai đó đang gõ canh cách, càng lúc nó càng tiến lại gần. Khi tôi phát hiện ra có một ai đó đang tiến đến từ phía sau, tôi quay người lại theo bản năng.
Tôi nhìn thấy một lão bà bà với một khuôn mặt...một nửa là mặt người còn nửa kia là mặt mèo
"Meowww"
Lão bà cười tươi một cái rồi kêu meow meow, có mùi máu rất tanh tỏa ra từ miệng.
"Aaaaa!"
Tôi hét lên, vội bỏ chạy hộc hạc, tuyệt vọng chạy vào căn nhà, đóng sầm cánh cửa lại, lưng tôi dựa vào cửa và tôi bắt đầu thở hổn hển.
"Bạn có