Gương mặt đầy máu ấy của Miêu Bà Bà tiến gần tới tôi như muốn nuốt chửng tôi ngay lúc đó vậy, theo bản năng, tôi đưa bàn tay lên chặn nó lại và lùi bước. Nhưng dường như có một lực đẩy nào đó đẩy tôi lên trước. Ngay lúc đó, có tiếng còi xe rồi tiếng phanh xe một cách đột ngột phát ra ngay phía sau tôi. Tôi đột nhiên mở mắt ra mới phát hiện ra rằng mình đang đứng giữa đường.
Chiếc kẹp tóc trên đầu đang phát sáng lên, ánh sáng thật rực rỡ. Tôi biết rằng nó đã bảo vệ tôi. Nếu không, tôi đã bị xe đâm mất rồi còn Miêu Bà Bà kia đã biến mất.
"Mày có bị mù không? Con nhỏ kia!"
"Cháu xin lỗi ạ!"
Tôi cảm thấy thật sợ hãi, mồ hôi lạnh cả sống lưng. Tôi bỏ cái hộp cơm sang một bên thì nó đột nhiên rơi xuống vì nắp đậy của hộp cơm đã được đóng chặt nên mọi thứ không có rơi ra mà chỉ có nước canh trộn vào với cơm mà thôi.
"Em xin lỗi thưa giáo sư Mộ! Em vô tình làm rơi hộp cơm trưa nên...canh nó trộn vào với cơm rồi ạ nhưng em nghĩ nó không có ảnh hưởng gì đến thức ăn"
Tôi đặt hộp cơm trưa lên bàn sau những lời giải thích vụng về của bản thân. Giáo sư Mộ nở nụ cười dịu dàng, thầy ấy vươn tay ra và xoa lên mái tóc có hơi rối bù của tôi "Em có vẻ đã rất sợ hãi đúng không? Có chuyện gì xảy ra hay sao? Tô Minh nó bắt nạt em à?"
"Dạ không thưa thầy! Chỉ là lúc em chạy ngang qua đường thì em suýt bị đâm thôi ạ..." Tôi không có nói với thầy ấy chính xác những chuyện gì đã xảy ra với mình. Dù gì thì thầy ấy chắc cũng chả tin vào những điều ấy đâu.
Giáo sự Mộ Sơ cười "Nếu Tô Minh có thực sự bắt nạt em ấy thì em hãy đến bên tôi bất cứ lúc nào mà em muốn"
Tôi ngạc nhiên hỏi "Giáo sư Mộ, thầy thực sự thích em à? Tại sao vậy?"
"Thích một người đâu cần lý do?" Kỳ Vũ cầm đũa lên, cắn vào miếng thức ăn rồi nói "Nó ngon đấy nhưng nó còn ngon hơn khi em đã tự tay nấu nó!"
"Em đã từng thích nấu ăn với bố mình khi còn ở nhà nhưng mà em đã không nấu ăn trong một khoảng thời gian khá dài rồi, bây giờ thì em phải thực hành lại"
Tôi kéo ghế ra và ngồi xuống đó, lấy con dao gọt hoa quả ra rồi gọt táo cho thầy ấy. Mộ Sơ hỏi tôi "Vậy sao em lại tới đây đi học một mình vậy chứ?"
"Vì em có một lời hứa với Linh Nhi là chúng em phải học chung trường đại học cho đến khi cả hai tốt nghiệp nên em đã đến đây. Dù sao thì có Linh Nhi ở đây, em cũng có động lực hơn để trở lại đây sau các ngày lễ ở quê nhà"
"Có tất cả bao nhiêu người trong gia đình em?"
"Bố mẹ và anh trai em"
"Không còn ai khác à? Như ông bà chẳng hạn?"
"Họ mất rồi" Tôi nhìn lên. Lúc ấy, tia hoàng hôn cuối cùng tình cờ chiếu vào người giáo sư Mộ Sơ, bao trùm cả con người thầy ấy vào bóng tối. Trông nó thật mờ ảo, nhưng tôi lại cảm nhận rằng giáo sư Mộ Sơ khá trầm ngâm "Giáo sư?"
"Kiểu An, tay nghề nấu ăn của em thực sự đáng khen ngợi, tôi không biết liệu mình có thể ăn món gì ngon hơn vào sáng mai nữa?"
Tôi mỉm cười, cắt táo thành từng miếng nhỏ và đặt vào đĩa "Thầy muốn ăn gì?"
"Ăn em..." Kỳ Vũ bất ngờ ôm lấy tôi bằng tay trái. Tôi chống cự theo bản năng, nhưng nhớ đến vết thương của thầy ấy, cuối cùng tôi ngồi xuống "Giáo sư Mộ, thầy hãy bỏ em ra đi"
"Gọi tôi là Mộ Sơ" Mộ Sơ siết chặt tay, tay thầy ấy đặt lên cổ tôi, nói với một nụ cười trên môi "Cái trâm cài tóc này của em thật đẹp, ai đã tặng nó cho em vậy?"
Tôi nhận ra Mộ Sơ đã chạm vào cây trâm trên đầu mình. Phản xạ sẵn có của tôi đẩy thầy ấy ra rồi tôi lùi về phía sau để che cái kẹp tóc. Tôi giữ khoảng cách với thầy và ngượng ngùng nói "Giáo sư Mộ, em đã có bạn trai vậy nên em mong thầy hãy giữ khoảng cách một chút"
"Kiều An, tôi cá với em cuối cùng thì anh ta sẽ bỏ rơi em thôi, em cứ chờ đến lúc chiếc trâm cài tóc đó bị gãy đi" Mộ Sơ mỉm cười với tôi, nụ cười chắc nịch, điệu cười khúc khích có chút vui tươi, nhưng giọng điệu lại khiến cho ai nấy đều cảm thấy thầy đang rất nghiêm túc
Bằng một cách nào đó, trái tim tôi run rẩy lật bật rồi cơn khó chịu thoáng qua
"Giáo sư Mộ, muộn rồi, chắc em sẽ quay lại vào ngày mai vậy"
"Nhưng hôm nay, bác sĩ nói tốt hơn em nên ở lại đây qua đêm. Hmm, để bớt căng thẳng cho em nên tôi gọi Linh Nhi qua rồi"
Ngay khi thầy ấy nói hết câu, cái đầu nhỏ của Linh Nhi bước vào từ phía cửa ra vào. Dù tôi có miễn cưỡng bản thân mình thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng phải ngủ lại đây vì lý do lớn nhất là tôi không thể gọi cho Tô Minh được.
Không có ai trả lời điện thoại ở căn hộ riêng ấy, cả điện thoại của Tô Minh cũng tắt. Tôi lại không biết số điện thoại của gia đình họ Tô là bao nhiêu nhưng nếu anh ấy không thấy tôi ở nhà vào buổi tối thì anh ấy phải đến tìm tôi chứ nhưng điện thoại báo đã 10h tối rồi, kể cả tin nhắn tôi gửi cho anh ấy vẫn chư nhận được câu trả lời nào
Dương Khải,anh đang ở đâu?
Vì lúc đấy có Linh Nhi ở chỗ ấy nên sự bối rối giữa tôi và Mộ Sơ cũng dịu bớt đi chút nào nhưng không chỉ có việc Dương Khải không xuất hiện còn có câu nói cuối cùng lúc đó của Mộ Sơ nói với tôi. Nói chung, bây giờ chúng cứ luẩn quẩn trong đầu làm tôi khó mà ngủ được.
Tôi lăn hết bên này qua bên kia, xoay người liên hồi rồi tỉnh giấc vào nửa đêm.
Khi ra khỏi giường và đi về phía nhà vệ sinh, tôi cảm thấy cổ họng hơi khát. Tôi muốn rót ngay cốc nước để uống. Tôi đưa mắt nhìn và thấy cái ấm đun nước trống không, chỉ có một ly nước lạnh ở đó.
Nhớ lại lần cuối mà mình uống nước lạnh giữa đêm rồi bị đau bụng cả ngày, tôi quyết định đi ra ngoài để lấy một ít nước nóng. Lúc đầu, tôi muốn gọi Linh Nhi nhưng vì cô ấy ngủ quá say đến nỗi khiến tôi không tài nào đánh thức được cô ấy nên tôi đành bỏ cuộc
Dù gì thì phòng có nước nóng đấy nằm phía Đông của bệnh viện, cũng chỉ cách đó vài mét, vả lại bệnh viện còn có y tá trực ca đêm nên tôi không có gì phải sợ cả.
Các lối đi trong bệnh viện vào ban đêm đều được đóng cửa, chỉ có những bóng đèn chiếu sáng được gắn trên những bức tường vàng, cũng xem như là đủ ánh sáng. Ở đấy chỉ có đèn ở khu y tá là sáng nhất và tôi bắt buộc phải đi qua khu y tá nếu tôi muốn đến phòng có nước nóng
Nhưng khi tôi bước tiến trên lối đi, cảnh vật xung quanh yên lặng đến kỳ lạ, chỉ có chiếc biển điện tử được treo trên hành lang sáng tỏa rực một màu đỏ, nó như nhắc nhở tôi một cách khó hiểu về ánh sáng đỏ tàn thuốc còn phía trên cái điếu thuốc của ông già ở trong sân vườn mà tôi thấy lần trước. Đột nhiên, tôi chóng mặt và có cảm giác như bị hút vào cái gì đó
Congg...Congg...Congg
Tôi như nghe thấy tiếng chuông phát ra