"Thôi được rồi chàng trai trẻ! Anh hãy đi nơi khác để chơi trò ma quỷ đó đi, nơi này là bệnh viện! Nếu cậu còn làm ồn ở đây nữa, chúng tôi sẽ mời cậu đến đồn cảnh sát để cùng nhau uống trà đấy"
Một nhân viên bảo vệ nghiêm khắc xách nổi cậu ta lên như xách một con gà con vậy rồi cậu ta hét toáng lên. Nhưng vì sự chênh lệch về chiều cao quá lớn khiến anh ta khó chịu và dừng hét.
"Tôi không phải là người gây rối! Thực sự có một con ma trẻ em ở đây nhưng nó rất mạnh, nó ở ngay trong tòa nhà của các người. Nếu như mười lăm ngày sau không bắt được, chắc chắn nhiều người ở đây sẽ chết"
Chàng trai lại hét lên khi bị kéo ngang qua người tôi. Tôi thấy có một sợi dây màu đỏ được treo trên cổ tay của anh ta và đi kèm có chiếc chuông ở trên đó. Khi anh ta bị đưa đi, đầu tôi đột nhiên bắt đầu loạn cả lên và luôn miệng tự hỏi
"Tiếng chuông đó....?"
Sau khi đám đông giải tán, tôi mang hộp cơm theo bên mình đi tiếp. Tôi bước vào phòng bệnh trong khi giáo sư Mộ còn đang nghe điện thoại. Khi thấy tôi đẩy cửa vào, thầy liền cúp máy ngay lập tức, mỉm cười với tôi.
"Tôi cứ nghĩ em sẽ không đến chứ"
"Xin lỗi giáo sư Mộ. Em sẽ có chút việc bận tôi nay nên em không thể ở đây để chăm sóc thầy được. Nhưng thầy hãy yên tâm, em đã thuê một người chăm sóc khác cho thầy rồi"
Tôi có chút lúng túng khi nói chuyện với thầy. Tôi đặt thức ăn lên bàn, giáo sư nhìn tôi "Tô Minh bị ốm à?"
"Dạ!"
"Trước đây sao không thấy ốm mà bây giờ lại bị chứ?"
Tôi khẽ mỉm cười và đưa đũa cho thầy "Bạn trai em khó đoán thưa thầy"
Giáo sư Mộ cầm lấy đôi đũa và gật đầu "Đấy là sự thật! Trước đây, cậu ta bị tai nạn xe hơi nên chắc có lẽ điều đó đã để lại một số di chứng. Tôi thấy mẹ cậu ấy vài ngày trước. Bà ấy nói cậu ta dường như trở thành một người khác vậy và có vẻ cậu ấy đang dần xa lánh mọi người xung quanh"
Nụ cười trên khuôn mặt tôi dần lìm đi và từ từ mím môi lại. Tôi không biết Tô Minh từng trông như thế nào nhưng bây giờ Tô Minh đã không còn là Tô Minh nữa rồi. Vậy nên, sự thay đổi chắc chắn là điều không thể tránh khỏi vì một người không thể bắt chước một người khác một cách hoàn toàn.
Giáo sư Mộ ngước nhìn tôi, thầy ấy như thấy được sự im lặng của tôi. Thầy nắm lấy tay tôi "Kiều An, đừng nghĩ nhiều. Tôi nghĩ đó chắc là vì sự tồn tại của em mà thôi. Những người đàn ông luôn có cho mình một số bí mật. Cậu ta là bạn trai của em, nhưng hiện tại cậu ấy vẫn là Tô Minh. Nếu em có cơ hội thuyết phục cậu ấy quay trở lại và gặp bố mẹ cậu ấy,...."
"Giáo sư Mộ, em hiểu những gì mà thầy nói" Tôi lắc đầu, mỉm cười "Không có cha mẹ nào muốn con cái họ ngày một xa rời mình"
Giáo sư Mộ chạm nhẹ vào đầu tôi thân mật, ân cần như người lớn tuổi. Sau khi anh ấy ăn xong bữa tối một lúc, chúng tôi trò chuyện với nhau vài tiếng đồng hồ.
Đột nhiên, tôi nhận được cuộc điện thoại của Tô Minh gọi đến "Em về nhà đi" Tôi ngay lập tức bỏ điện thoại vào túi, cầm theo hộp cơm trưa bên mình rồi chuẩn bị về nhà
"Em xin phép thầy, em về trước. Em sẽ trở lại đây vào ngày mai"
"Đợi đã" Giáo sư Mộ cố níu giữ tôi lại một chút và thầy ấy lấy một chiếc hộp nhỏ ra từ cái ngăn kéo. Đó là một hộp trang sức rất bình thường. Bên trong đó có một chuỗi vòng tay.
Thầy ấy đeo chiếc vòng đó vào tay phải của tôi "Đây là món quà của tôi thay cho lời cảm ơn vì công sức chăm sóc tôi mà em đã bỏ ra! Em đừng nghĩ đến việc gỡ nó xuống. Tôi cũng cho Linh Nhi nên Tô Minh sẽ không giận đâu"
Thầy ấy nháy mắt làm tôi đột nhiên đỏ mặt và gật đầu "Cảm ơn thầy Mộ"
"Em không thể gọi một tiếng anh Mộ hay sao?" Giáo sư Mộ nghiêng đầu "Không thể nói một lần hay sao?"
"...anh Mộ" Tôi lí nhí trong cổ họng
Giáo sư Mộ mỉm cười hạnh phúc và hôn lên má tôi. Thầy ấy khẽ nói "Kiều An, một ngày nào đó anh sẽ có được em thôi"
Tôi ngay lập tức đẩy thầy ấy ra, chạy khỏi phòng với khuôn mặt đỏ bừng.
Tôi không biết thực sự giáo sự Mộ muốn cái gì nữa nhưng tôi chỉ biết rằng với tư cách là bạn gái của Tô Minh cũng như vợ chưa cưới của Dương Khải, tôi bắt buộc bản thân phải giữ khoảng cách với những người đàn ông thích tôi. Nên tôi liền gọi điện thoại cho một nhân viên chăm sóc, hy vọng cô ấy có thể thay tôi trong khoảng thời gian dài cho đến khi giáo sư Mộ xuất viện.
Sau khi tăng giá gấp đôi cho nhân viên chăm sóc đó, cô ấy đã đồng ý ngay lập tức. Tôi khẽ mỉm cười, đặt điện thoại xuống và đi về phía nhà xe.
"Nè! Đợi chút! Bạn gì ơi! Đợi tôi chút"
Tôi như nghe thấy ai đó đang gọi mình ở phía sau. Mãi cho đến lúc có ai đó kéo vai tôi lại, tôi mới biết anh ta là người đang gọi tôi.
Tôi quay người lại. Hóa ra lại là cậu bạn vừa nãy làm loạn ở trong bệnh viện. Nhưng bây giờ anh ta lại thay một bộ quần áo của người bình thường nhưng chiếc chuông đó vẫn buộc ở cổ tay trái của anh ta. Tôi trả lời mơ màng vì việc anh ta gọi còn khá đột ngột.
"Bạn gọi tôi?"
"Tất nhiên rồi! Nếu không thì làm gì có ai xứng để bổn đại gia đây gọi cơ chứ"
"......"
"Tên cô là gì?"
"Trước khi anh hỏi tên người khác, không phải nên khai tên mình trước hay sao?"
"Tư Quân"
"Cái gì?"
"Tư trong tương tư, Quân trong quân tử, là một đạo sĩ trẻ trừ tà diệt ma đó chính là nhiệm vụ của ta"
Anh ta vuốt lại mái tóc dài quấn ngang cổ anh ta, vuốt đi vuốt lại nó và lôi ra một mớ tóc đen bù xù như tổ rơm. Lông mày anh ta phẳng lì với chữ "NHẪN" trước trán. Hình như tên này rất thiếu kiên nhẫn nhưng đôi mắt của anh ta lại có một màu sáng
Tôi thực sự không nói nên lời. Anh ta có vấn đề về thần kinh à? Tôi bĩu môi, quay người lại và rời đi. Tư Quân nhìn thấy vậy liền đưa tay ra ngăn tôi lại
"Đừng đi mà, tôi cần sự giúp đỡ của cô. Tôi muốn cô hỗ trợ, cô nhất định phải hỗ trợ ta!" Tôi liếc nhìn anh ta một cách nhẹ nhàng và nói "Thưa anh, chúng ta không hề quen biết nhau"
"Bây giờ thì có biết đấy" Tư Quân rất bướng bỉnh và không để tôi rời đi dù chỉ một bước "Cô phải hứa với tôi. Nếu không, tôi sẽ không để cô rời đi đâu"
"Anh Tư Quân gì đó ơi, tôi muốn nói với anh rằng tôi sẽ gọi cảnh sát nếu anh còn làm điều này một lần nữa"
Tất nhiên, tôi không ngại nhấc cái điện thoại của mình lên và ấn số đâu nhé. Nhưng đó không phải là cảnh sát mà gọi cho Tô Minh.
Anh ta vội cướp cái di động của tôi, nắm chặt lấy tay tôi "Tôi đã nhìn thấy cô đêm hôm qua. Cô có thể thấy những thứ thuộc về thế giới âm nên tôi mới