Tôi bước đến, ngước nhìn Tô Minh.
"Có chuyện gì vậy anh?"
Tô Minh không nói gì. Anh ấy chỉ nhìn tôi với gương mặt trầm ngâm khiến tôi lạnh sống lưng.
"Anh sao vậy?"
Đột nhiên, Tô Minh cởi quần áo của tôi ra dù Tư Quân vẫn đứng ở đó. Tôi sợ hãi, vội giữ chặt quần áo của mình.
Tôi đỏ mặt, quát lớn. "Tô Minh! Anh làm cái quái gì vậy?"
"Kiều An, anh ta có nổi thú tính cũng không cần sợ. Tôi sẽ trị anh ta." Tư Quân hùng hổ đáp.
"Chỉ với sức của ngươi?"
Tô Minh khinh bỉ liếc nhìn Tư Quân. Anh ấy đột nhiên vòng lấy eo rồi ôm tôi, đi về phía thang máy mà không quay đầu lại.
Tôi bị anh ấy giữ chặt suốt cả quãng đường. Dù anh không nói gì nhưng tôi có thể thấy trong ánh mắt của anh ấy đầy rẫy sự khó chịu và tức giận. Tôi thật sự không biết mình đã làm anh ấy tức giận chỗ nào, chỉ cảm thấy ngực tôi có chút đau nhói.
Đến khi về nhà, anh ấy đột nhiên thoát ra khỏi cơ thể của Tô Minh, ép tôi xuống giường và bắt đầu cởi bỏ quần áo mà không lên tiếng. Tôi chống cự một cách bất lực. Chuyện này xảy ra quá đột ngột cùng một vài yếu tố khác không tiện nói khiến tôi không thể hợp tác với anh ấy.
Nhưng vì chênh lệch về sức mạnh đã khiến tôi gặp bất lợi.
"Dương Khải, em không muốn như vậy. Em không thích điều này. Thả em ra!"
Vừa dứt lời, chiếc áo phông của tôi đã được Dương Khải cởi ra, chỉ còn lại chiếc áo ngực. Anh ấy dừng tay lại. Những ngón tay lạnh lẽo đó cứ chạm vào làn da tôi khiến tôi hơi run rẩy.
"Chết tiệt." Dương Khải cực kì phẫn nộ. "Anh biết kiểu gì nó cũng xảy ra. Em có khó chịu không?"
Tôi lúc này mới phát hiện nụ hoa được Nhiên Nhiên ấn chú lên ngực tôi đang nở ra. Hoa văn màu đỏ của bông hoa lan khắp cơ thể tôi như mạng nhện, cứ thể lan ra toàn bộ cơ thể.
"Lúc đêm, em bị nhức hai lần nhưng em không nghĩ nó sẽ như này."
Tôi không ngờ loài hoa này lại nở nhanh vậy, dù đau nhưng không khiến người ta quá bận tâm rồi có thể chết bất cứ lúc nào, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Buồn thay nếu những ngày tháng tươi đẹp sắp tới của tôi không còn nữa.
Mũi tôi chua chát. Tôi cố gắng cầm nước mắt, mỉm cười rồi nắm lấy tay Dương Khải.
"Không sao đâu, dẫu gì em cũng sẽ chết, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nhưng ngày đó có lẽ sẽ đến sớm hơn dự định. Nếu em chết đi, anh sẽ không sợ việc Nhiên Nhiên cứ đe dọa mình vì mấy cái manh mối về thân xác của anh nữa. Em sẽ không còn gánh nặng cho anh nữa đấy thôi."
"Kiều An, em đã hứa với anh phải sống tốt."
Đôi mắt đen láy của Dương Khải cứ nhìn chằm chằm tôi, hình như anh ấy đang cố kìm nước mắt, nó khiến trái tim tôi run rẩy. Anh ấy sao vậy?
"Mấy bông hoa này sắp nở rồi, cũng sớm thôi..." Tôi lí nhí trong họng.
"Chỉ là ảo ảnh thôi, nếu không Nhiên Nhiên đã xuất hiện trước mặt chúng ta rồi. Cô ta cũng muốn đoạt Chuông Linh Hồn, không dễ gì để em chết như vậy đâu."
Dương Khải khó chịu cau mày, đồng tử tối sầm hơn bình thường, còn toát lên luồng âm khí mạnh. "Có lẽ sẽ hơi khó chịu, nhưng em cố chịu đựng chút, anh sẽ giải quyết mọi chuyện."
Dương Khải đưa tay ra và ấn vào phần giữa của bông hoa. Đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa màu tím, nó chạm vào da, toả ra cảm giác mát mẻ.
Tôi tin anh ấy nên đã nhắm mắt và thả lỏng bản thân.
Ban đầu, độ mát chỉ thoang thoảng, rồi dần mát hơn, rồi cuối cùng, cái mát mẻ như ở dưới hầm băng trong tiết trời giá lạnh. Cái lạnh cứ thế lan khắp cơ thể tôi, thấm vào da, hòa vào máu, ngấm vào xương, đến nỗi tôi không còn biết nhiệt độ cơ thể nữa.
Tôi nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể cứ thế nhẹ hơn, nhẹ hơn, đến khi cảm giác mình như bị đóng băng, như rơi xuống vực thẳm không đáy. Tôi không còn cảm nhận được chút nào ánh sáng và sự ấm áp của thế giới.
Màn đêm đã buông xuống, gió mát thoang thoảng. Nền đất cứ thể bao phủ bởi lớp tuyết trắng.
Tôi không biết mình đang ở đâu, nhưng một giọng nói cứ liên tục vang lên, không phân biệt nổi nam nữ nhưng cứ bảo tôi tiến về phía trước.
Bàn chân tôi lạnh toát, đứng cũng không nổi. Tôi tiến về phía trong, thoát khỏi nơi bí bách này. Phía bên đó là một hang động lớn, các cột băng bao quanh nó, mọc xen kẽ khắp trên mặt đất, còn gắn trên đỉnh tường với nhiều hình dạng khác nhau, chúng đua nhau tỏa ra những tia sáng lấp lạnh như những viên pha lê.
Càng đi xa, cái lạnh càng tăng lên. Mặc dù cơ thể tôi như đã bị đóng băng đến tê liệt, nhưng phần nào đó vẫn cảm nhận được có một luồng hơi còn lạnh giá hơn đang tiến về phía mình.
Một tiếng "RẦM", tảng băng rơi từ trên cao xuống, suýt va vào chân tôi. Tôi vội vàng rút chân lại, cố gắng đi ra khỏi chỗ này, nhưng vô tính nhìn thấy tảng băng đang phản chiếu một khuôn mặt khác.
Chiếc quan tài màu xanh bạc phản chiếu lên đó, bên trong là khuôn mặt đẹp trai với sự thờ ơ quen thuộc cùng đôi mắt đen tuyền đầy sự khát máu.
"Dương Khải?"
Đầu tôi loé lên một tia sáng. Tôi nhìn lên cao, thấy ngay một cỗ quan tài bằng băng khổng lồ ở giữa trung tâm của cái hang này. Nó quá cao làm tôi không nhìn rõ, nhưng thấp thỏm trong tôi cảm giác rằng có ai đó bên trong.
Tôi nhìn xung quanh để tìm cách trèo lên tảng băng đó, nhưng lúc này, cứ như có một lực tác động vô hình kéo tôi về phía cái lỗ. Tôi sợ hãi nhắm mắt lại, và nghe được ai đó gọi tôi.
"Kiều An, Kiều An, nghe lệnh bổn đại thần, mau tỉnh lại."
Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang ngủ trên giường. Xung quanh được trang trí rất đơn giản. Vậy đúng là tôi đang nằm trong bệnh viện rồi. Tư Quân còn đang ngồi bên cạnh tôi nữa.
"Chuyện gì xảy ra với tôi vậy?" Tôi gắng gượng dậy, nhưng cảm giác cơ thể mình cực kỳ yếu. Tôi vẫn còn cái cảm giác lạnh giá trong người, vội hỏi: "Hôm qua tôi có về nhà không?"
"Chính Tô Minh đã đưa cô đên đây. Cô bị sốt 40 độ lận đấy. Cô ngủ cả ngày lẫn đêm. Hôm nay là ngày 15 rồi. Nếu cô còn không tỉnh lại nữa, kế hoạch đêm nay chẳng đi vào đâu cả."
"Hả?" Tôi ngạc nhiên.
"Sao tôi lại bị sốt chứ?" Tôi quay người, nhìn xung quanh nhưng không thấy Dương Khải đâu...
"Còn Tô Minh thì sao?"
"Ai biết được, tôi làm sao mà biết con quỷ