Tôi cúp điện thoại và ngay lập tức đi đến chỗ dì A.
Đúng như những gì Tư Quân dự đoán, dì A bảo tôi rằng vị trí của Huyết Tế Trận bảy năm trước cũng giống hệt vị trí lần này.
Ông nội tôi từng nói: Tất cả mọi thứ được cố định bởi quả báo, ẩn trong vòng quay của số phận, không thể thay đổi được dù là con người hay ma quỷ đều không thể thoát khỏi. Chuyện tương lai không thể đoán trước ai sẽ chịu trận, có thể là người này, người kia hoặc thậm chí là bản thân mình.
Nhưng sự đời thật quá cay nghiệt.
Tôi thực sự quý mến cô bé đó.
Nhưng việc đó không thể tiếp diễn.
Khi hồn ma đến nhân gian, họ sẽ tác động đến đời sống của con người. Quay lại nơi mình thuộc về có lẽ sẽ tốt cho họ hơn, rồi đầu thai và bắt đầu một cuộc sống mới. Vậy nên, mới sinh ra những người vác trên mình trọng trách đi bắt hồn ma ác quỷ.
Tôi tự hỏi liệu rằng chuyện này đúng hay sai. Sau này có lẽ sẽ có thầy pháp cao tay đánh bại được cả Dương Khải và anh ấy buộc phải quay trở lại nơi mình vốn thuộc về.
Mất đi anh ấy tôi sẽ như thế nào nhỉ?
Hoàng hôn đến trong chớp mắt.
Tôi về nhà với Mộ Sơ như dự tính. Nấu một bữa tối thịnh soạn cho thầy ấy rồi rửa bát. Sau đó, tôi cho mấy viên thuốc ngủ vào cốc nước chuẩn bị sẵn và đặt nó cạnh những viên thuốc cho thầy ấy uống. Đợi đến khi thầy ấy ngủ thiếp, tôi vội đóng cửa và rời đi.
Nay đã vào tháng tư, tôi bước ra khỏi nhà cũng đã 9h đêm, bầu trời đã tối đen từ lúc nào không hay. Tôi mặc kỹ quần áo của mình rồi bước nhanh về phía bệnh viện.
Nhà của Mộ Sơ không quá xa với bệnh viện, nãy đi bus về cũng chỉ vài phút.
Tôi bắt một chiếc xe bus để quay lại bệnh viện, nhưng khi vừa vẫy tay gọi được xe, chiếc xe đó dừng lại giữa chừng và đột nhiên chết máy, tài xế không khởi động được động cơ nữa. Nhưng một hồi sau, chiếc xe đó bỗng lăn bánh mà không hề có ai tác động.
Tôi nhìn trước nhìn sau một hồi. Xe bus giờ này hầu như không có nên đành đánh liều đi bộ đến nhà ga để xem liệu có thể bắt một chiếc xe bus khác không.
Mọi chuyện thật khó hiểu.
Tối nay mọi thứ diễn ra chẳng mấy suôn sẻ. Trên đường đêm vắng chỉ còn lại bóng hình của và chiếc xe hơi đi ngang qua.
Tôi thấy mình cứ đi mãi đi mãi nhưng cách nhà ga còn khá xa. Đến nơi, thời gian đã trôi qua nửa tiếng.
Thật kì lạ, từ nhà của Mộ Sơ đến đây không đến tận nửa tiếng.
Quanh đi quẩn lại, tôi chỉ còn cách gọi xe. Dù bên nhân viên của hãng đã chấp nhận yêu cầu nhưng chờ hoài vẫn không có xe nào đến. Con đường vắng lặng đến kì lạ. Xung quanh tôi như toả ra những luồng khí lạnh làm tôi run cầm cập.
"Chị ơi, chị đi đâu thế?"
Giọng nói quen thuộc nhưng khiến tôi sa sầm mặt kèm theo đó là cảm giác lạnh lẽo. Tôi rùng mình, quay người thì thấy cô bé đó đứng cạnh, đang mỉm cười với chiếc váy đỏ đung đưa theo làn gió đêm. Cô bé lặng lẽ nhìn tôi, gương mặt ngây thơ không hằn lên vẻ tức giận nào. Con ngươi đen tuyền của cô bé phản chiếu rõ hình bóng của tôi.
"Chị gái ơi, chị đi đâu thế ?"
"Chị... chị đến bệnh viện."
"Chị gái đến bệnh viện để làm gì vậy ạ?"
"Chị đến để gặp bạn chị ấy mà, cô ấy đang nằm viện."
"Cô ấy có phải là bạn thân của chị không?"
Cô bé vừa dứt lời, mọi thứ xung quanh như thay đổi. Choáng ngay trước mắt, tôi thẫn thờ không hiểu sao tôi đến bệnh viện từ lúc nào, còn ở trong phòng bệnh của Linh Nhi nữa.
Vì gia đình là nhà tài phiệt lớn trong thành phố, bệnh viện đặc biệt bố trí một phòng VIP cho Linh Nhi, được chia làm hai buồng với phòng nghỉ ở trong, bên ngoài là chỗ tiếp đón khách. Ở đấy luôn có một y tá theo dõi tận tình.
Kiểm tra tổng quát xong cho Linh Nhi, cô y tá bước ra, ngồi xuống cái bàn ở phòng ngoài tiếp tục theo dõi, còn tôi và cô bé kia như người vô hình đứng giữa gian phòng.
Linh Nhi đang đeo mặt nạ thở oxi, tiếng thở đều đều, nhẹ nhàng. Sóng điện nhịp tim trên màn hình đi lên đi xuống cũng bình thường.
"Xem chị nhìn cô ấy như vậy, hẳn là bạn tốt nhỉ? Mối quan hệ của hai người rất tốt, phải không?"
Bất ngờ bị hỏi như vậy, tôi không thể nào lừa dối thân mình nữa, nên đành miễn cưỡng gật đầu.
Cô bé mỉm cười, vui vẻ bước đến cạnh giường. Cô đưa những ngón tay trắng nõn của mình ra, đặt nlên trái tim Linh Nhi. Đồng thời, chuông báo thức đột ngột vang lên trên màn hình, Linh Nhi bỗng trở nên khó thở, cứ thoi thóp cố hít lấy từng ngụm khí một cách khó khăn. Màn hình điện tim cứ nhảy từ 80 đến 200.
"Nhịp tim tăng lên đột ngột sẽ khiến cô ta chết đấy." Cô bé kia nhếch mép cười. Bàn tay của em ấy đan vào nhau. "Nhấn mạnh chút thôi thì cô ta sẽ chết ngay ấy mà!"
Tôi kinh hãi, tim cũng theo đó đập gấp gáp. Cô y tá bên ngoài phát hiện tình trạng bệnh nhân thay đổi đột ngột liền ngay lập tức gọi bác sĩ đến điều trị khẩn cấp.
Chúng tôi như người vô hình nên họ không nhận ra rằng chúng tôi cũng đang đứng ở đây.
"Chị yêu, chị tính làm gì đây? Bạn tốt của chị sắp chết kìa!"
Tôi vội vã quỳ xuống, cố gắng kéo tay cô bé kia ra khỏi người Linh Nhi, nhưng tay tôi lại đi xuyên qua người cô bé, và cũng chẳng chạm được bất cứ thứ gì khác.
Cô bé đó là một hồn ma. Nếu tôi cũng vậy, tôi sẽ có thể chạm vào cô bé, nhưng hiện tại thậm chí đến Linh Chi tôi cũng không chạm vào nổi.
"Buông Linh Nhi ra, rồi em muốn gì cũng được, Linh Nhi không liên quan, đừng làm tổn thương cô ấy!"
"Thế chị hứa với em một chuyện đi! Lập