"Giáo sư Mộ có vẻ thích quan tâm quá nhỉ?"
Tô Minh bước ra khỏi cánh cửa với thái độ lạnh lùng, đôi mắt anh nheo lại. Trên người anh ta toát lên vẻ khó chịu khiến ai nấy xung quanh đều rùng mình.
Kỳ Vũ cười khúc khích, thân mật chạm vào tóc tôi.
"Tất nhiên là vậy rồi. Tôi cũng không thích em ấy, không hơn gì em."
"Thích thì cạnh tranh công bằng, không ai đời lại đi dùng thủ đoạn như vậy bao giờ."
Thủ đoạn?
Tôi hơi nhíu mày, không hiểu Tô Minh có ý gì. Mộ Sơ mỉm cười, bình tĩnh đáp trả.
"Ý em là gì? Một cái ôm cũng được xem là thủ đoạn sao? Trẻ con quá rồi đấy!"
"Giáo sư Mộ! Ông là giáo sư ở trường chúng tôi, là một người có học vấn rất sâu sắc nên chắc sẽ hiểu được những gì tôi muốn nói. Tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở với ông rằng dù thiên nga trắng có tinh khiết nhường nào, nó cũng chẳng thể che đậy nổi hình hài con vịt xấu xí của bản thân đâu, cũng như mấy cái quả vậy, nhìn từ ngoài ai biết bên trong như nào."
"Lý luận nhiều quá rồi đó, hoa quả tôi trồng ăn rất ngon." Mộ Sơ cười.
Đôi mắt của Mộ Sơ khẽ nheo lại, siết chặt tay tôi, nhìn Tô Minh. Tô Minh đứng thẳng, ánh mắt lộ rõ khí tức của một ma vương.
Mắt đối mắt, ngọn lửa thù địch bùng lên.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi định can ngăn, Mộ Sơ cười nhẹ. Thầy ấy buông tôi ra, lấy một thứ từ trong túi.
Đó là chiếc trâm cài tóc tôi bị mất tối hôm đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tại sao thầy lại có nó?"
Tôi cầm lấy. Xoay trái, rồi lại xoay phải, quả thức đó là chiếc trâm của tôi rồi, không nhầm đi đâu được.
Kỳ Vũ nhìn, Tô Minh, nói nhẹ nhàng.
"Hôm đó em về nấu ăn cho tôi, tôi thấy em đặt nó trên giường nên nghĩ rằng em đã đánh rơi nó trong lúc rời đi. Trước đây, tôi luôn thấy em mang theo nó nên tôi muốn chờ em thức dậy rồi trả lại."
"Cảm ơn giáo sư Mộ, em không biết nó rơi ở đâu."
"Thầy trả xong rồi nên có thể rời đi."
Tô Minh trông có vẻ khó chịu, thậm chí còn tức giận hơn trước. Anh ấy nhìn chằm chằm vào Mộ Sơ. Mộ Sơ không tức giận, còn nhắc nhở tôi hãy nghỉ ngơi tốt rồi xuất viện.
Ngay khi thầy ấy rời đi, tôi bị Tô Minh đẩy lên giường trước khi kịp giải thích. Cơ thể của Tô Minh ngã sang một bên, khuôn mặt của Dương Khải xuất hiện trước mắt tôi với khí tức dữ dội.
"Em đến nhà của hắn ngủ lại à?"
Lúc đó, bản thân đang vui vì nhận lại được trâm cài tóc nên tôi cũng không màng để ý đến sự lạ thường trong lời nói của Mộ Sơ. Nhưng mà, sự xuất hiện của Dương Khải rõ ràng ám chỉ rằng anh ấy đang rất khó chịu.
Trái tim tôi đập mạnh, tôi lập tức giải thích.
"Vào đêm thứ 15, em đã đưa Mộ Sơ trở về nhà. Nói chung, em chỉ dọn dẹp nhà của thầy ấy thôi. Em nấu cơm, rồi cho thuốc ngủ vào nước đem cho thầy ấy uống. Đợi thầy ấy ngủ xong, em liền quay lại bệnh viện liền mà. Em đoán là cây trâm đã lỡ rơi mất vào lúc đó. Không như anh nghĩ đâu, thầy ấy với em chẳng có gì hết."
"Vậy theo em, anh nghĩ như nào?"
Khuôn mặt của Dương Khải vẫn không thay đổi. Hàng lông mi dài rậm che đi một phần đôi mắt đen nhánh của anh, tôi không thể nhìn thấy được cái cảm xúc trong anh lúc này. Những ngón tay dài khẽ chạm vào viền cổ áo của tôi, lập tức các nút trên bộ đồ bệnh nhân được mở bung ra, tiết ra mùi hương nhè nhẹ.
"Dương... Dương Khải, em không làm gì có lỗi sau lưng anh hết, đừng mà."
"Anh đã nghĩ khá lâu về chuyện này kể từ khi chúng ta kết hôn. Ngay bây giờ! Đến lúc động phòng rồi!"
Dương Khải nói anh ấy sẽ làm điều đó, bất kể có là bệnh viện hay ở đâu đi chăng nữa. Đôi môi mỏng ấy hôn lấy tôi, lưỡi anh ấy mềm mại, khéo léo tấn công uyển chuyển như một con rắn, nó tự ý tấn công vào trong khuôn miệng của tôi, dường như có gì đó rất ngọt ngào.
Tôi không thể di chuyển vì anh ấy giữ chặt lấy cổ tay tôi. Nụ hôn này đầy sự mềm mại đến nỗi tôi không thể cưỡng lại. Tôi cố vùng vẫy, tay anh ấy đã luồn vào trong quần và áo của tôi nhẹ nhàng từng chút một.
"Đừng... anh... Dương Khải... bỏ em ra."
Dương Khải không chú ý đến sự phản kháng, cúi xuống hôn cổ tôi, cắn hết chỗ này qua chỗ khác, nó làm tôi đau nhói.
Thấy anh ấy vẫn không tin, muốn chiếm hữu cho riêng bản thân mình, tôi cảm thấy khó chịu trong lòng. Tôi nghĩ anh ấy sẽ hiểu giữa tôi và Mộ Sơ sẽ không có gì, vì anh ấy biết tất cả mọi thứ, nhưng có vẻ anh ấy chỉ biết thôi chứ không hiểu. Kiểu ép buộc này giống như sự bắt đầu cho một cuộc hôn nhân với nỗi sợ hãi không thể giải thích, đầy sự thất vọng và vô tâm. Nước mắt tôi trào ra...
"Tại sao em khóc?"
Những ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt. Giọng nói khàn khàn tiến lại gần. Đôi mắt trở nên mềm mại, dễ bị phân tán.
"Đừng khóc, anh chỉ thấy khó chịu, anh chỉ trêu em một chút thôi."
"Oaaa..." Tôi bật khóc.
Anh ấy thực sự bắt nạt tôi, tôi còn nghĩ anh ấy không yêu tôi nữa. Anh ấy đúng là không có tình người mà, khó chịu quá!
"Xấu xa, anh bắt nạt em, em còn nghĩ anh không yêu em nữa. Dương Khải, anh là một tên ngốc."
"Ngoan, anh sai. Anh xin lỗi. Ai bảo em không nghe anh nói, anh đã dặn đừng liên lạc với Mộ Sơ rồi mà, em biết anh sẽ ghen, đây là một hình phạt dành cho em."
Dương Khải nhẹ nhàng ôm tôi trong vòng tay. Anh ấy vỗ lưng an ủi tôi. Tôi khóc dữ dội hơn.
"Lại khóc, em thật sự muốn động phòng rồi đấy."
Sự đe dọa của lời nói luôn đi kèm với hành động. Bàn tay của Dương Khải hướng về phía quần anh ấy, định cởi ra, trái tim tôi run lên, lập tức ngừng khóc.
Đôi mắt anh sâu thẳm, hơi nhếch lên.
"Em không muốn trở thành người phụ nữ của anh à?"
Mặt tôi nóng bừng, nói.
"Anh cũng phải biết chọn chỗ chứ?"
"Vậy ta sẽ về nhà, và có nhiều thời gian hơn."
"Đồ biến thái!"
Tôi đánh mạnh, nhưng anh ấy lại nắm lấy tay tôi và hôn nó. Đột nhiên nghĩ đến Tư Quân, tôi nhanh chóng hỏi.
"Tư Quân thế nào rồi anh? Cô gái kia bảo nếu không thể tìm thấy hồn phách và không kịp sơ cứu vết thương trong lòng, anh ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Dương Khải,