*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cháu làm vậy là sao hả? Không lẽ muốn chú gọi năm lần bảy lượt thì mới chịu đến? Cháu bận vậy cơ à?”
Kim Trang Sùng vò tóc, cười khẩy một tiếng: “Cháu có thể không bận được sao? Bản thân chú gây ra chuyện lớn khiến cổ phiếu Tập đoàn Kim thị rớt giá
Chú không thấy hả?”
“Cháu nói chuyện với chú bằng giọng điệu đó hả?!” Kim Bách Minh rống giận
Ông ta thật sự nổi cáu, tất cả tế bào trong cơ thể dường như sắp nổ tung, nhịp tim đập nhanh khiến cơ thể ông ta không chịu nổi, lảo đảo nghiêng về trước một bước.
Kim Trang Sùng giơ tay ra đỡ lại, muốn nổi giận nhưng lại cố kìm nén
Dù sao bọn họ đều là người nhà họ Kim, là người cùng ngồi trên một chiếc thuyền
“Chú Năm, chú ngồi xuống rồi nói,3đừng giận dữ như vậy
Hôm nay cháu đến đây cũng không phải để chọc giận chủ, mà là đến để báo với chú một tiếng
Cháu không quản lý nổi cục diện rối rắm của Tập đoàn Kim thị nữa, hay là chú tự mình lo đi, hoặc là gọi Kỷ Vọng về lo đi
Đây là sản nghiệp của chú, đừng để nó bị phá hủy trong tay cháu.” Kim Bách Minh tức đến mức suýt quay lưng bỏ đi
Ông ta ngồi trên ghế sofa, thở dồn dập từng cơn, chỉ tay vào Kim Trang Sùng, nhưng lại không nói được câu nào
Kim Trang Sùng ngồi ngay ngắn đối diện với ông ta, cẩn trọng như lúc hai chú cháu bàn chuyện công việc trước đây, nhưng có điều lúc này trong ánh mắt của ông ta đã xuất hiện một ít sự không đồng thuận
Kim Bách1Minh ôm ngực, nghỉ ngơi một lát
Ông ta có thể cảm nhận rõ buồng tim đang khó chịu
Kim Trang Sùng hít sâu một hơi, trịnh trọng một cách lạ thường, nói: “Chú Năm, cháu kính trọng chú nên mới đứng về phía chú, lại còn đi theo sau, giúp đỡ chú bằng mọi giá
Từ trước đến nay, cháu đều cho rằng chúng ta là một
the.”
“Còn bây giờ?” “Bây giờ? Ha, chú cảm thấy thế nào?!” Kim Trang Sùng hỏi ngược lại: “Chú đâu cần phải ra tay đánh một người phụ nữ nặng như vậy chứ?! Sức khỏe thím ấy yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng chăm sóc chú lúc còn nằm viện
Rốt cuộc thì lý do lớn cỡ nào mới khiến chú xuống tay dược vậy?!”
“Bà ta nhận lại con gái, gặp chồng trước, bà ta có lòng khác với chú!” “Cái này mà là3có lòng khác hả? Nếu chú để ý chuyện con gái và chồng trước của thím ấy, vậy lúc trước cần gì theo đuổi? Chú đừng có bao biện cho cái ham muốn chiếm hữu nực cười của mình nữa.”
Kim Bách Minh phẫn nộ nhìn Kim Trang Sùng chằm chằm, mồi co rúm, nhưng vẫn không nói được tiếng nào.
“Cháu cũng không nói nhiều, nói nữa sợ làm chú tức giận thêm
Chú Năm, cháu thật sự không còn cách nào cứu vớt tình hình trước mắt nữa, cháu xin lỗi.” Kim Trang Sùng thẳng thừng vứt bỏ trọng trách, còn đâu khí thể thể sẽ gánh vác cơ nghiệp giúp chủ Năm trước đây.
Kim Bách Minh nhìn ông ta, đôi mắt chợt hiện lên vẻ túng quẫn, thậm chí còn mang theo chút khẩn cầu
Nhưng cuối cùng, Kim Bách Minh vẫn thỏa hiệp: “Trang Sùng, chú3nói cho cháu hay, hiện giờ chiếc thuyền của chúng ta đã thủng rồi
Bọn người kia muốn thấy thuyển chúng ta bị đắm, nhìn chúng ta chết
Bây giờ cháu có nhảy cũng không còn kịp nữa, cháu chỉ còn cách giúp chú vá lỗ thủng thì chiếc thuyền này mới có cơ hội cập bờ
Cháu hiểu không?”
Kim Trang Sùng lắc đầu
Ông ta dùng niềm tin của chính mình để thuyết phục bản thân: “Chú Năm, chú mãi mãi sẽ không thể hiểu được tâm trạng của cháu, cũng như chú sẽ không thể hiểu được thế nào là thật sự yêu một người.”
“..
Cháu nói lung tung gì đấy?! Đây là lúc nào mà còn yêu với đương? Cháu đã tính xem chúng ta tổn thất bao nhiêu chưa?” “Chú sai rồi chú Năm, không phải chúng ta, mà là bọn chú.” “Cháu...”
“Chú thật khiến cháu lạnh9lòng
Cháu nói cho chú biết tại sao cháu vẫn không chịu về nhà giúp ba mình
Bởi vì..
cháu vẫn luôn khắc ghi ở trong lòng cảnh tượng mỗi lần ba say rượu rồi quăng nắm đấm về phía mẹ
Cháu hận ông ấy, đáng tiếc, ông ấy là ba cháu, cháu không có cách nào thay đổi điều
này
Cháu hận những kẻ tự cho những hành động xấu xa này là đúng như các người
Các người chính là sự sỉ nhục của đàn ông.”
Trước giờ Kim Trang Sùng đều là một quý ông, ông ta vô cùng tôn trọng phái nữ
Cho dù có rất nhiều bạn gái, nhưng ông ta đều đối xử rất tốt với từng người một
Nếu không thể hứa hẹn thì tuyệt đối sẽ không hứa hẹn, nếu đã hứa thì nhất định sẽ làm được, hơn nữa ông ta sẽ không ra tay đánh phụ nữ
Ông ta khinh thường, cũng như căm thù hành vi đó
Đặc biệt nắm đấm của chú Năm còn đánh vào người phụ nữ mà ông ta yêu thương
“Vậy giúp chú xử lý một chuyện cuối cùng.” Kim Bách Minh đột nhiên nói
“Chuyện gì?” “Trừ khử Lâm Thiển”
Kim Trang Sùng cười “xì” ra tiếng: “Chú nằm mơ đi.”
“Đầu tiên, cháu sẽ không giúp chú làm những chuyện âm hiểm ác độc như vậy
Thứ hai, cho dù cháu có đồng ý thì nói thật, cháu cũng không làm được
Sao chứ không nhìn xem chồng cô ta là ai? Điều cuối cùng, chú hãy nhìn rõ hiện thực đi, đừng cậy mạnh nữa, công sức bao năm của chú đều hóa thành bọt biển rồi.”
“Vậy là bây giờ cháu không giúp chú?” Kim Bách Minh cổ sức khuyên ông ta đổi ý.
“Chú Năm, chú không cần nói nữa, cháu không giúp được chú
Nhưng cháu sẽ không bán đứng chú, sổ sách của Tập đoàn Kim thị đã được chỉnh lý sạch sẽ, cho dù Cục thuế có điều tra cũng chẳng tra ra được gì
Đây là chuyện cuối cùng cháu có thể làm vì chú, còn những chuyện khác, cháu thật sự lực bất tòng tâm.”
Dứt lời, Kim Bách Minh không còn gì để nói
Ông ta thở dài: “Chú thật không ngờ cháu lại vì Hà Hâm mà trở mặt với chú
Cháu nên nhớ, chú mới là người thân của cháu.” Kim Trang Sùng đau khổ, đã đến nước này mà ông ta vẫn không đành lòng nói ra tình cảm trong lòng
Nếu ông ta làm vậy sẽ chỉ khiến Hà Hâm công thêm tiếng xấu trên lưng
Cháu trai yêu thầm thím ruột, cho dù thím vô tội, nhưng người đời cũng sẽ nhìn thím bằng ánh mắt khinh miệt
Ông ta không muốn tình cảm của mình làm cho người mình yêu khổ sở.
Hơn nữa, chú Năm của ông ta lại còn là người có tư tưởng hết sức cực đoan.
Kim Trang Sùng căm hận hành vi của chú Năm cũng như của ba mình, nhưng chẳng thể làm gì
Ông ta chỉ có thể cách bọn họ thật xa.
Cho đến cuối cùng, Kim Bách Minh thật sự đã hết cách
Ông không thể thay đổi suy nghĩ của Kim Trang Sùng, cũng không có cách nào ngăn cản Kim Trang Sùng rời đi.
Sau khi Kim Trang sùng rời khỏi, Kim Bách Minh gọi một cú điện thoại, nặng nề nói: “Thêm một người nữa, Kim Trang Sùng.” Cùng lúc đó, Thẩm Tự An ngồi trong phòng nghe trộm và đã nghe được đoạn nói chuyện này
Tuy rằng bọn họ không thể nghe thấy lời nói ở đầu bên kia điện thoại, nhưng dựa vào ngữ khí của Kim Bách Minh, bọn họ có thể đoán được đại khái.
Trước tiên, Thẩm Tự An lập tức gửi đoạn ghi âm này cho Cố Thành Kiêu.
“Lão Đại, anh nghĩ..
có khi nào Kim Bách Minh sẽ ra tay với cháu trai mình không?”
“Kim Trang Sùng còn biết nhiều chuyện hơn cả Trương Hiểu Mạch
Ngay cả Trương Hiểu Mạch mà ông ta cũng không tha, thì nói gì tới Kim Trang Sùng.” “Vậy cũng quá tàn nhẫn rồi.” “Trong mắt ông ta không có gì tàn nhẫn hay không tàn nhẫn, chỉ có người có thể lợi dụng và người không thể lợi dụng được
Cậu gọi toàn bộ đội viên, bảo tất cả tập họp!”
“Rõ!”