*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lâm Thiển chậm rãi ngồi xuống, vắt khô chiếc khăn, tỉ mỉ lau mặt giúp Hà Hâm.
Làn da Hà Hâm rất mịn màng, có lẽ do hôn mê lâu ngày cho nên gương mặt trắng trẻo lại dần dần trở nên trắng bệch thiếu sức sống.
Nhiều năm qua, Hà Hâm sống cuộc sống sung sướng an nhàn
Tuy rằng tuổi đã hơn năm mươi, nhưng thoạt nhìn trông bà cứ như bốn mươi tuổi
Hai mẹ con đứng cạnh nhau mà như hai chị em.
Lâm Thiển lặng lẽ ngắm nhìn bà
Hà Hâm hôn mê lại toát lên vẻ đẹp trầm tĩnh
Đứng ở góc độ một người phụ nữ mà nói, cô vô cùng ngưỡng mộ vẻ ngoài xinh đẹp của mẹ mình
Cánh cửa vang lên hai tiếng “cốc cốc”
Lâm Thiển quay đầu lại, là Lâm Húc đến
“Hôm nay có tiến triển gì không?” “Không có, vừa rồi con xoa bóp cho mẹ3nhưng vẫn chưa có phản ứng gì.” Lâm Húc nhíu mày, bước qua, nhưng chỉ đứng xa xa ở phía cuối giường mà nhìn: “Không phải bác sĩ nói não bộ không có vấn đề gì à, sao bà ấy mãi vẫn chưa tỉnh?” Lâm Thiển sửa lời: “Bác sĩ nói mẹ bị tắc nghẽn khí quản nghiêm trọng, có thể sẽ ảnh hưởng đến não.” “Bác sĩ chỉ nói tình huống xấu nhất với con thôi, có lẽ cũng không nghiêm trọng như thế.” “Vậy tại sao mẹ vẫn chưa tỉnh?”
Lâm Húc không đáp lại, nhưng ông vẫn rất lạc quan
“Nhất định bà ấy sẽ tỉnh lại thôi, nhất định đây, từ từ rồi sẽ tốt lên
Hơn nữa, nếu bây giờ bà ấy tỉnh lại ngay thì hẳn sẽ đau lắm, cứ hôn mê tĩnh dưỡng vài ngày đi, như thể sẽ không đau nữa.”
Lâm Thiển cười: “Ba nói1cũng đúng.”
Lâm Thiển chỉ về phía ghế sofa bên cạnh giường bệnh: “Ba đừng đứng đấy nữa, ngồi đi.” Lâm Húc bước về trước một chút, chầm chậm ngồi xuống ghế, nhưng mắt vẫn nhìn về phía Hà Hâm
Lâm Thiển chú ý đến ánh mắt này của ba, cố ý trêu: “Ba, ba sao vậy? Sao nhìn mẹ con với ánh mắt trìu mến thế?”
Lâm Húc đột nhiên xấu hổ, gãi đầu, giả vờ cười cười, động tác hết sức khoa trương
“Gì gì chứ? Làm gì có, ba chỉ nhìn giống như nhìn con thôi.” “Hì hì, vậy ba xấu hổ cái gì?”
“Đâu có, ba đầu có xấu hổ, ba đây da mặt dày mà.” Lâm Húc sờ mặt mình, nghĩ đến bản thân đã một bó tuổi thế này mà còn xấu hổ gì nữa? Vừa quay đầu thấy Lâm Thiển che miệng cười, ông đã biết ngay mình3bị con gái gài bẫy.
“Con nhỏ này, dám gạt ba hả, đúng là đáng đánh!” Lâm Thiển cười không khép được mồm: “Ha ha ha ha, được rồi được rồi, vậy con không chọc ba nữa
Ba, con hỏi thật ba một vấn đề.”
“Ba cảm thấy mẹ đẹp không?” “Con bé này, vẫn còn chọc ba!”
“Không phải, con hỏi nghiêm túc đó, ba mau trả lời đi.”
Lâm Húc ngượng ngùng: “Đẹp, đẹp lắm.”
“Vậy giữa mẹ con và dì Dung, ai đẹp hơn?” Gương mặt Lâm Húc lúng túng, ông từ chối trả lời.
“Nói một chút thôi, con thề là con không hề có ý trách ba
Con chỉ tò mò muốn tham khảo một chút thôi.” Lâm Húc nói năng thành khẩn: “Ba, con chỉ muốn tìm hiểu thêm một vài nguy cơ tiềm ẩn trong hôn nhân
Ba nhìn xã hội bây giờ đi, có rất nhiều kẻ thứ ba mà xét3về ngoại hình và tính cách đều tệ hơn cả người vợ, vậy tại sao đàn ông lại còn đi ngoại tình?”
“Ba nhìn mẹ con đi, bề ngoài xinh đẹp, lại có tài, tính tình tốt, tính cách tốt, đối xử với người khác cũng không tệ
Khi bà nội còn sống vẫn luôn khen tính tình mẹ tốt, tất nhiên là không hề thua kém gì Dung.”
Lâm Thiển kéo ống tay áo ông, làm nũng: “Ba nói một chút thôi, nhân tiện chúng ta tán gẫu cũng được.” Lâm Húc thở dài thườn thượt, đây là lần đầu tiên ông nói về những chuyện xưa trước mặt con gái: “Ba và mẹ con là hôn nhân sắp đặt
Lúc đó ba cảm thấy đã đến tuổi kết hôn nên khi gặp một người thích hợp thì cứ cưới
thôi
Ai ngờ kết hôn không bao lâu thì lại gặp được Dung Tử9Khâm
Lúc đó? Ha ha, kẻ cắp gặp bà già, ba và bà ta cứ như vậy mà ở với nhau
Lúc đó hai người chúng ta cảm thấy đôi bên chính là tình yêu đích thực, nhưng lại gây ra tổn thương to lớn cho những người bên cạnh, đặc biệt là hai mẹ con con.” “Cho nên, từ trước đến nay ba chưa từng thật sự tìm hiểu mẹ con?” “Ừm, ba mẹ quen biết chưa đến một tháng đã cưới, hình như lúc đó bà ấy vừa chia tay bạn trai, thời điểm ba mẹ kết hôn cũng không có tình cảm sâu đậm.”
Lâm Thiển cảm khái: “Ba, ba sai rồi
Mẹ vì yêu nên mới gả cho ba.” Lâm Húc ngẩn ra: “Cái gì?” “Người bạn trai mẹ chia tay chính là mối tình đầu của mẹ, cũng chính là Kim Bách Minh bây giờ.”
“Thật sao?”
Lâm Thiển thở dài, xem ra đúng là ba cô chẳng hiểu gì về mẹ: “Lúc đó Kim Bách Minh đã kết hôn, nhưng mẹ không biết
Sau khi biết rồi thì mẹ dứt khoát chia tay với ông ta
Những chuyện này đều do dì Mạch kể con nghe
Dì Mạch còn nói cho con biết, mẹ rất yêu ba, dù cho ba không về nhà nhưng bà cũng không khóc lóc hay náo loạn, chỉ mong một ngày nào đó ba thấy mẹ rộng lượng hiểu chuyện, hi vọng ba có thể hồi tâm chuyển ý.”
“Mẹ đợi ba năm năm, nhưng chỉ chờ được câu nói ly hôn của ba
Cuối cùng mẹ bình tĩnh đón nhận không phải vì không để ý đến ba mà là bởi vì mẹ quá yêu ba.”
“Dì Mạch nói sau khi ba và di Dung qua Úc, mẹ bỏ lại còn là vì có một đêm, mẹ suýt chút nữa đã bóp chết con
Mẹ sợ làm tổn thương con, sợ mình sẽ biến thành người điên
Dì Mạch còn nói khi trở về nhà ở nước Anh, mẹ từng tự sát nhiều lần
Nếu không phải người nhà phát hiện kịp thời, chắc bà đã mất mạng từ lâu
Sau khi được cứu chữa trong lần tự sát cuối cùng, bà đã lựa chọn mất trí nhớ, hoàn toàn quên chúng ta.”
“Khi ba mẹ ly hôn rồi, Kim Bách Minh cũng ly hôn, ông ta theo đuổi mẹ một lần nữa
Lúc đó, ông ta cũng xem mẹ là tình yêu đích thực
Trước khi xảy ra vụ bạo hành, con đã tìm hiểu thử, quả thật là Kim Bách Minh rất yêu mẹ, nhưng ham muốn chiếm hữu và khống chế của ông ta quá mạnh
Mẹ sống rất gò bó.”
“Con hỏi bây giờ mẹ có hạnh phúc không, mẹ đáp rằng khi nhớ đến những ngày đau khổ trước kia thì mỗi ngày như bây giờ đều rất hạnh phúc.” Tiếng nói Lâm Thiển dừng lại, bởi vì cô thấy ba cô ngồi bên cạnh đã lệ rơi đầy mặt, giống như cô lúc nghe được câu chuyện từ miệng dì Mạch vậy
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống đất, càng chảy càng nhiều, càng khóc càng khó chịu.
Lâm Húc kiềm chế cảm xúc, nghẹn ngào nói: “Sao ba lại có thể quên năm đó cả nhà bà ngoại con di dân sang Anh, nhưng mẹ con lại không đi? Sao ba lại có thể quên chuyện này chứ, bà ấy vì ba nên mới ở lại một mình, nhưng ba bị quỷ ám nên mới làm tổn thương trái tim bà ấy?”
Lâm Thiển vỗ về lưng ông, an ủi: “Dì Mạch bảo dì ấy không biết mẹ đã khôi phục trí nhớ từ lúc nào
Mẹ nhớ ra con nên mới lén lút nhờ dì Mạch tìm con
Mẹ và con nhận nhau cũng chẳng dám nói cho Kim Bách Minh biết, mỗi lần liên hệ đều lén lén lút lút
Lần này Kim Bách Minh đột nhiên bạo hành, chắc chắn cũng liên quan đến chúng ta.”