*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Em không nói cũng được, để chị đi hỏi Đội trưởng Thẩm.”
“Đừng mà...” Lý Bất Ngữ bị dọa đến nỗi mặt lúc đỏ lúc trắng
“Được rồi mà chị dâu, chị đừng bao giờ hỏi anh ấy, xin chị đấy!” “Vậy em tự nói đi.” Lý Bất Ngữ ấp úng nói: “Là..
là..
có một lần bọn họ liên hoan, đúng lúc em đi tìm anh trai em, nên đi theo ngồi cùng với bọn họ một lát.”
Lâm Thiên nhìn chờ cô nói tiếp, “Sau đó thì sao?” “Sau đó..
sau đó..
sau đó em ngồi cùng với Đội trưởng Thẩm, anh ấy rất quan tâm đến em, thường xuyên gắp thức ăn cho em.” Lâm Thiển: “Nói vào trọng tâm.” “Hôm đó anh ấy uống rất nhiều rượu, đến khi tan cuộc thì anh ấy cũng bước đi không vững, nên em đỡ3anh ấy về phòng
Anh..
anh ấy..
anh ấy liền...” Lâm Thiển giật mình
“Hai người ngủ với nhau rồi à?” “Hả...” Lý Bất Ngữ cũng tự giật mình, vội vàng phủ nhận: “Không, không có đâu, không có đâu!” “Trời, làm chị sợ muốn chết
Chị cũng nghĩ Đội trưởng Thẩm không phải loại người cặn bã đến mức đó
Vậy anh ấy làm gì em?” “Anh ấy..
anh ấy..
hôn em...” Khuôn mặt Lý Bất Ngữ đã ửng đỏ lên không tả nổi
“Còn là nụ hôn rất mãnh liệt...” Lâm Thiển á khẩu mất một lúc, bất ngờ, kinh ngạc, còn dở khóc dở cười
Lâm Thiển: “Vậy sau đó anh ấy nói thế nào?”
Lý Bất Ngữ: “Anh ấy say mèm không biết trời trăng gì
Ngày hôm sau em đến tìm, anh ấy không nhớ ra được gì, em cũng không có ý định nhắc lại1chuyện này
Em lấy can đảm bày tỏ tình cảm với anh ấy, anh ấy từ chối, rồi sau đó lần tránh không gặp em nữa.” Lâm Thiển hiểu Bất Ngữ, từ bé cô sống trong quân đội cùng với anh trai, cuộc sống rất đơn giản, suy nghĩ cũng rất đơn thuần
Vì có quan hệ với anh trai cô nên đám Cố Thành Kiêu cũng đối xử với cô như em gái nhỏ
Cô vẫn luôn theo khuôn phép, chưa bao giờ gây ra chuyện gì quá giới hạn
Đây là lần đầu tiên cô yêu một người, có thể yêu từ sau khi bị anh hôn, cũng có thể cô đã sớm đặt anh vào tim mình từ lâu mà bản thân mình không hay biết
Tóm lại, cô yêu người đàn ông này giống như con thiêu thân lao vào6đám lửa.
Chẳng sợ rằng anh đã công khai từ chối cô
Nhìn Lý Bất Ngữ dằn vặt đau khổ, Lâm Thiển thở dài, vỗ vai an ủi cô: “Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu
Nếu anh ấy không có cảm giác gì với em, thì em cũng không thể cứ ôm cứng không buông được.”
“Nhưng mà..
nhưng mà..
nếu không thích thì sao anh ấy lại hôn em?”
“...” Lâm Thiển khó xử
So với một người thành thục như cô thì cô em Bất Ngữ này thật sự quá trong sáng, mà đây lại còn là mối tình đầu
À không, là lần đầu yêu đơn phương, cô thật sự không muốn làm tổn thương cô bé
“Em cảm thấy nhất định anh ấy cũng thích em, có lẽ vì sợ chênh lệch tuổi tác nên anh ấy ngại mình đã quá lớn tuổi, nhưng4em thì không ngại.”
Lâm Thiển khéo léo nói: “Bất Ngữ, khoảng cách tuổi tác chỉ là cái cớ thôi
Thủ trưởng của các em còn lớn hơn chị nhiều tuổi hơn mà
Hồi đó anh ấy là trâu già gặm cỏ non, nói như em thì anh ấy không chịu ăn cỏ nữa sao? Thật ra, thẳng thừng mà nói thì do anh ấy không thích em
Khi một người đàn ông đã không thích em rồi thì kể cả một hơi thở của em cũng là không hợp, em hiểu chưa?”
Mặt Lý Bất Ngữ mờ mịt, cô đờ đẫn lắc đầu.
Lâm Thiển lấy kinh nghiệm của người từng trải để phân tích cho cô bé: “Một người đàn ông hôn em không có nghĩa là anh ấy chắc chắn thích em
Có khi lúc đó chỉ là do hormone nam giới phát3tác ra mà thôi
Đừng nói hôn, kể cả có lên giường thì cũng không chắc người ta thật sự yêu em
Có câu nói, đàn ông là sinh vật suy nghĩ bằng nửa người dưới
Đó là bản năng của đàn ông, là bản
tính trời cho, vì vậy anh ấy hôn em thì cũng chẳng nói lên điều gì rõ ràng cả.”
Có lẽ trong lúc mải mê suy nghĩ nên Lý Bất Ngữ vô tình bật hệ thống liên lạc lên dù lúc trước cô vẫn luôn nhớ tắt nó đi
Vì vậy tất cả câu chuyện của hai cô đều bị nghe trộm
Tại phòng thông tin, sau khi phát hiện ra, mặc dù Thẩm Tự An đã lập tức cắt hết đường dây nghe trộm nhưng vẫn bị rất nhiều đồng nghiệp nghe thấy, hơn nữa lại còn ghi âm lại toàn bộ.
“Nhìn cái gì, tập trung làm việc đi!” Thẩm Tự An nóng nảy ra lệnh
Nhưng chính anh lại lặng lẽ lén tiếp tục kết nối
Lâm Thiển: “Bất Ngữ, Đội trưởng Thẩm ở một mình nhiều năm rồi, có nhu cầu ở phương diện kia là chuyện rất bình thường
Hôn em không có nghĩa gì cả, huống hồ anh ấy lại còn không nhớ rõ
Đàn ông theo đuổi phụ nữ như vượt qua một ngọn núi, phụ nữ theo đuổi đàn ông thì như cách một tấm màng mỏng
Nếu anh ấy có chút tình ý gì với em thì đã không cự tuyệt khi em bày tỏ tình cảm đâu.” Lâm Thiển: “Em đừng đau khổ, anh ấy đã lợi dụng em thì nhất định phải bắt anh ấy xin lỗi, để chị nói với anh ấy, được không?” Lý Bất Ngữ điên cuồng lắc đầu
“Đừng nói...” Cô thở dài nói: “Chị dâu, thôi bỏ đi, những gì chị nói em đều hiểu hết
Đúng là anh ấy không thích em.”
Lâm Thiển không lên tiếng ngầm đồng ý, nhìn cô bé bằng ánh mắt an ủi
Thật ra trong lòng Lý Bất Ngữ cũng từng nghĩ đến chuyện này, chẳng qua là cô không muốn đối mặt mà thôi
Cô ngu ngốc tìm cái cớ cho lời tỏ tình của mình, lấy cớ anh ấy từ chối mình chỉ vì lo ngại vấn đề tuổi tác mà thôi.
Hôm nay bị Lâm Thiển vạch trần, hi vọng của cô lập tức sụp đổ
“Chị dâu, thật sự..
thật sự..
em..
rất yêu..
rất yêu anh ấy..
rất yêu...” Lâm Thiển vô cùng đau lòng hỏi: “Anh ấy hôn em bao giờ?”
Lý Bất Ngữ: “Hai năm trước, chính là buổi tiệc mừng lão Đại trở về, tất cả mọi người đều phấn khởi, uống quá nhiều.”
Lâm Thiển thở dài nói: “Em gái ngốc, em nên nói với chị từ lâu rồi mới phải
Nếu chị biết có chuyện đó thì đã khuyên em sớm buông bỏ chứ không nhất nhất vì giúp em đi tìm đường cứu nước mà nhờ Cố Thành Kiêu thăm dò ý tứ của Đội trưởng Thẩm
Em ngốc quá đi.”
Lý Bất Ngữ nghẹn ngào nói: “Vì em quá yêu anh ấy
Trước kia khi anh ấy ở bên cạnh chị Tương Tương, em đã vô cùng ngưỡng mộ chị ấy
Sau khi hai người chia tay, em còn thấy anh ấy mượn rượu giải sầu
Em nghĩ, nhất định anh ấy là một người rất trọng tình cảm, cũng là một người yêu hết lòng.”
Lâm Thiên nghe thấy thì trong đầu lập tức dựng lên hình tượng người đàn ông si tình ôm trái tim tan vỡ mượn rượu giải sầu rồi sa ngã
Loại đàn ông này chỉ có khả năng hấp dẫn thu hút những thiếu nữ chưa trải đời, còn đối thiểu phụ từng trải thì chỉ cảm thấy - mượn rượu giải sầu cái gì, rượu không mất tiền sao?
Lâm Thiên nhìn cô bé đau khổ thì thật sự không biết khuyên như thế nào, dưới tình thế cấp bách, cô đành nói: “Có lẽ, anh ấy có người trong lòng rồi.”
Lý Bất Ngữ mờ mịt ngẩng đầu hỏi: “Ai?” Trong mắt cô bé ngập tràn nước mắt, cô vừa ngẩng đầu lên thì một giọt nước mắt nặng trĩu lăn xuống
Lâm Thiển buộc lòng phải phun ra ba chữ: “Cố Thành! Kiêu!” Lý Bất Ngữ: “...” Đến cả chính Lâm Thiển: “...”
Cùng với Thẩm Tự An đang nghe lén: “...”