*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vụ án này cuối cùng cũng có thể kết thúc sau hai năm
Cố Thành Kiêu và toàn bộ Đội đặc nhiệm Dã Lang đã đưa ra câu trả lời thỏa đáng
Tuy nhiên, Lâm Thiên mất tích đã khiến tinh thần của mọi người khẩn trương, căng như dây đàn, không giây phút nào ngừng điều tra manh mối liên quan.
Giao thông của thành phố B rất phức tạp, camera giám sát có thể giám sát 80% tuyến đường giao thông của thành phố B, muốn tìm kiếm cứ như là mò kim đáy biển vậy.
Nhưng, không ai phàn nàn, không ai bỏ cuộc
Vừa kết thúc một vụ án lớn, đáng lẽ mọi người có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng Trịnh Tử Tuấn, Tống Cảnh Du, Ngụy Nam, Cao Kỳ Khâm và Thẩm Tự An đều tự giác3chủ động yêu cầu tăng ca
Phạn Phạn đã sắp chuyển dạ, mấy ngày nữa sẽ sinh con
Tiểu Cao Tử đã được phê duyệt nghỉ phép từ lâu, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục làm việc.
Nhiều năm qua, lão Đại đối xử với bọn họ như anh em, bây giờ gia đình lão Đại có chuyện, không một ai trong số bọn họ rời đi trong lúc lão Đại cần giúp đỡ nhất
Tổng Cảnh Du: “Tiểu Cao Tử, cậu về đi, chỗ này có các anh em lo rồi, sinh con với phụ nữ mà nói như bước một chân vào Quỷ Môn quan vậy, cậu vẫn nên ở cùng Phạn Phạn thì hơn.”
Nhưng Cao Kỳ Khâm nói: “Tình cảm giữa Phạn Phạn và chị dâu rất tốt, cô ấy chỉ muốn tự mình ra trận
Cô ấy dặn tôi1nhất định phải đóng góp một phần sức lực
Hơn nữa chúng tôi đã từng giao đấu với Lão Đoàn ở Miami, tôi và lão Đại chắc chắn quen thuộc với Lão Đoàn hơn các anh, tôi không thể bỏ đi.”
Tống Cảnh Du đã từng trải qua việc Sở Dương sinh con, biết phụ nữ sinh con rất khó khăn
“Vậy đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện Phạn Phạn sinh con chưa?” Cao Kỳ Khâm thật sự hổ thẹn
“Phạn Phạn nói cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng rồi
Ba mẹ cô ấy và ba mẹ tôi đều có mặt, sẽ không có vấn đề gì đâu, trước mắt vẫn chưa có động tĩnh.” Nãy giờ Cố Thành Kiêu im lặng nghe bọn họ nói chuyện, lúc này quay đầu nhìn Tiểu Cao Tử, nhẹ giọng nói: “Phạn Phạn sắp6sinh thì cậu về đi, đừng như tôi, bỏ lỡ thời khắc quan trọng nhất của bọn họ.”
Cao Kỳ Khâm rất xúc động, gật đầu nói: “Được rồi lão Đại, tôi luôn giữ liên lạc với gia đình mà, Phạn Phạn sinh là tôi sẽ về”
Lúc này, Phạm Dương Mộc vội vã đi tới.
Vì anh đã thành công lẻn vào bên cạnh Kim Bách Minh trong vụ án này, đồng thời thu được manh mối quan trọng, lập được công lớn, nên Cố Thành Kiêu đã đích thân xin cấp trên khôi phục quân tịch của Phạm Dương Mộc và triệu tập anh về đội đặc nhiệm
Sau khi cấp trên thận trọng suy xét và bàn bạc nhiều bên, rốt cuộc cũng không còn nghi ngờ lòng trung thành của Phạm Dương Mộc nữa, đồng ý lời thỉnh4cầu của Cố Thành Kiêu
Giờ phút này, Phạm Dương Mộc đã mặc quân phục như các chiến hữu khác, tinh thần phấn chấn mà tham gia vào đội ngũ của anh
Cao Kỳ Khâm nhìn thấy Phạm Dương Mộc thì tâm trạng xúc động lạ thường
Bốn năm sống chết cùng nhau đã sớm khiến bọn họ trở thành anh em vào sinh ra tử, nhìn thấy Phạm Dương Mộc rốt cuộc cũng danh chính ngôn thuận trở về, cậu ta mừng cho anh từ tận đáy lòng.
“Anh Dương Mộc, chào mừng về đơn vị.” Cao Kỳ Khâm xúc động ôm lấy Phạm Dương Mộc.
Phạm Dương Mộc vỗ lưng cậu ta, nói: “Tiểu Cao Tử, chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu rồi.”
“Vâng.”
Các anh em khác đều nhốn nháo tiến lên chúc mừng và chào đón Phạm Dương3Mộc
“Lão Phạm, rốt cuộc anh cũng trở về rồi.”
“Lão Phạm, hoan nghênh hoan nghênh, lát nữa cùng uống một ly nhé.” “Vất vả rồi lão Phạm, anh em tốt, rốt cuộc anh cũng về rồi.” Phạm Dương Mộc ôm từng người, cuối cùng nhìn Trịnh Tử Tuấn
Trịnh Tử Tuấn cũng rớm nước mắt, cảm khái: “Cuối cùng em gái tôi cũng chờ được
rồi, anh tuyệt đối không được phụ nó đâu đấy.”
Phạm Dương Mộc trịnh trọng chào Trịnh Tử Tuấn theo nghi thức quân đội, cam đoan: “Rõ” Ôn chuyện với mấy anh em xong, Phạm Dương Mộc trang trọng bước tới trước mặt Cố Thành Kiêu
Khoảnh khắc anh giơ tay phải lên chào theo nghi thức quân đội, tất cả những kìm nén và buồn khổ trong những năm qua đều trào ra
“Báo cáo Thủ trưởng!” Vừa mở miệng đã nghẹn ngào: “Phạm Dương Mộc..
về đơn vị.”
Cố Thành Kiêu cũng rất xúc động, thật sự không dễ có được ngày này
Nếu Lâm Thiển không bị bắt cóc đột ngột thì chắc chắn bọn họ sẽ uống không say không về
Giờ phút này, anh chỉ gật đầu, đáp nhẹ một câu: “Tốt.”
Phạm Dương Mộc nói tiếp: “Lão Đại, bây giờ tôi đang nhớ lại, hôm đó trong phòng sách của Kim Bách Minh, tôi cảm thấy Lão Đoàn nhận ra tôi.” “Thế nào?” Cố Thành Kiêu trở nên kích động, mọi người cũng kích động, dù sao thì đây cũng là manh mối mới nhất.
“Trước đó chúng ta đã từng quen biết người của Lão Đoàn
Anh cũng biết thuộc hạ của hắn ai cũng khôn khéo đa nghi
Ba tên áo đen hôm đó, rõ ràng có hai tên nghi ngờ tôi, nhưng Lão Đoàn cầm đầu lại thờ ơ, điều này không phù hợp với tác phong của hắn.” Cố Thành Kiêu vội vàng hỏi tới: “Anh xác định kẻ cầm đầu là Lão Đoàn?”
“Chuyện này thì tôi không chắc lắm, dẫu sao thì cũng chưa có ai từng gặp mặt mũi thật của bọn chúng
Dù hắn không phải Lão Đoàn thì cũng là một thủ lĩnh nhỏ
Tóm lại là tôi cảm thấy hắn nhận ra tối hoặc nghi ngờ tới, nhưng hắn lại thờ ơ.”
Cố Thành Kiêu nhíu mày
Về Lão Đoàn, có lẽ anh phải đi thẩm vấn Kim Bách Minh
Phạm Dương Mộc lại phân tích: “Giả sử lúc đó hắn nhận ra tôi, vậy tại sao lại không vạch trần tôi? Hắn có thể nhận ra tôi thì chắc chắn sẽ nghĩ đến anh
Hắn không biết Lâm Thiển là vợ của anh sao?” “Lão Đại, tôi cảm thấy dù hắn có phải Lão Đoàn hay không, thì mục đích hắn bắt cóc Lâm Thiển chính là nhắm vào anh.”
Một câu nói này khiến tình huống khác thường gì cũng trở nên có lý.
Tống Cảnh Du xen vào: “Kim Trang Sùng nói kẻ cầm đầu chính là Lão Đoàn
Lão Đại, nếu bọn họ chưa bao giờ lộ mặt, vậy có thể nói rõ, thật ra Lão Đoàn chỉ là một biệt hiệu, người tài mới có, chỉ cần có năng lực thì ai cũng có thể là Lão Đoàn?”
Cao Kỳ Khâm búng tay, nói vô cùng chắc nịch: “Lão Đại, anh Dương Mộc, hai người còn nhớ không, Lão Đoàn mà chúng ta tiếp xúc ở Miami là người ít nhất trên năm mươi tuổi, hai bên thái dương có rất nhiều tóc bạc
Nhưng tôi thấy Lão Đoàn bây giờ, dù là bóng lưng hay thân hình thì đều là người trẻ tuổi, không nhìn ra hắn có tóc bạc.”
Phạm Dương Mộc tán thành
“Đúng đúng, tôi cũng đang định nói chuyện này.” Cố Thành Kiêu càng lo lắng không yên
Lâm Thiển đã mất tích hơn tám tiếng đồng hồ mà anh chỉ có thể dựa vào phỏng đoán để phán đoán chuyện này là sự bất lực của anh.
Đúng lúc này, Thẩm Tự An đột nhiên nhận được một email nặc danh
“Lão Đại, có biển.”
Email nặc danh kia chỉ có hai chữ: Bạn cũ.
Bạn cũ?
Lão Đoàn ư?
Rốt cuộc ai là Lão Đoàn?