*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chỉ cần nhìn thấy nước mắt của Nam Nam, anh đã không thể chịu nổi, muốn thỏa mãn tất cả mọi nguyện vọng của cô bé.
Giờ phút này, cảm xúc trong lòng Cố Thành Kiêu rất sâu sắc
Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán con gái, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nam Nam, ba yêu con nhất, mỗi ngày con đều phải thật vui vẻ hạnh phúc
Lúc ba mẹ không có ở đây, con không được khóc nhè, ba hứa sẽ đưa mẹ về sớm thôi...”
Không biết tại sao vừa mới nói xong, chóp mũi anh đã cay cay
Kể cả khi đổ máu trên chiến trường, lưu lạc tha hương nơi xứ người, hay là khi đau đớn vì bị tra tấn, anh cũng chưa từng rơi lệ
Nhưng giờ phút này, khi vuốt ve gương mặt đang ngủ say của con gái, mũi anh cảm thấy cay cay
Cố Thành Kiêu3không khống chế được cảm xúc, anh sợ đánh thức bọn nhỏ nên vội vã rời khỏi phòng.
Đèn hành lang sáng tỏ
Dưới ánh đèn, gương mặt anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng dữ tợn.
Chú Niên vẫn luôn đi theo phía sau, anh vừa đi vừa dặn dò: “Chủ Niên, cháu có nhiệm vụ phải ra ngoài
Mọi chuyện trong nhà đều giao cho chú chăm nom.” Chủ Niên gật đầu đáp: “Vâng, chuyện đó là đương nhiên
Thiếu gia ra ngoài nhất định phải cẩn thận.”
“Ừm.”
Tại cửa nhà, Cố Nguyên và chú Niên nhìn anh rời đi
Một chủ một tớ mang hai tâm trạng khác nhau, dõi nhìn bóng dáng chiếc xe Cố Thành Kiêu xa dần.
***
Lâm Thiển mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên sau khi lấy lại ý thức là
chóng mặt quá.
Đây là một cảm giác rất quen thuộc, nó khiến cô lập tức nhớ đến cảm1giác say sóng khi đi tàu chở hàng trên vùng biển quốc tế
Lâm Thiển mở mắt, trước mặt là một màu đen kịt
Cô hít sâu một hơi, không khí ngập tràn mùi tanh mặn khiến đầu cô càng thêm choáng váng, bụng lập tức cuộn trào
Lâm Thiển sợ muốn chết
Cô thừa nhận mình rất nhát gan, cũng rất sợ chết, đặc biệt là sau khi có hai đứa con.
Cô cố gắng nhớ lại, chỉ nhớ là mình đang nói chuyện với cô em Bất Ngữ thì đột nhiên của xe bị mở ra, sau đó có một người đánh cô một gây khiến cô ngất xỉu
Tên đó ra tay vừa nhanh vừa mạnh, Lâm Thiển lập tức mất đi tri giác
Lâm Thiển sờ gáy, “Shhhh...” Đau quá, sức lực của tên này đúng là quá mạnh, lỡ như đánh cô ngốc luôn hoặc là đánh cô chết luôn thì sao đây?
Lâm6Thiển không có thời giờ nghĩ đến những chuyện này, hiện nay chuyện cô muốn biết nhất chính là mình đang ở đâu.
Trên người cô không có mấy thứ như dây trói, vì vậy Lâm Thiển vịn vách tường từ từ đứng lên
Vách tường rất lạnh, giống như vách tường sắt được sơn lên vậy
Sau khi đứng dậy, Lâm Thiển chỉ cảm thấy đôi chân chao đảo không còn sức lực, đầu óc càng choáng váng
Lâm Thiển nghĩ thầm: Lẽ nào đây là ở trên thuyền? Đi được vài bước, cô càng khẳng định mình ở trên một con thuyền lớn đang cập bến, hơn nữa còn đã ở một thời gian dài
Bởi vì, nếu chỉ ngồi thuyền trong thời gian ngắn cô sẽ không chóng mặt đến vậy, chỉ có ngồi trên con thuyền chòng chành rất lâu thì Lâm Thiên mới bị như thế.
Hơn nữa, cô vẫn luôn hôn4mê nên không thể mẫn cảm với chứng say sóng như vậy được
Chắc chắn cô đã ở đây một thời gian dài, rất dài nên khi vừa tỉnh lại mới chóng mặt đến mức này.
Rốt cuộc thời gian dài, rất dài này là bao lâu?..
Cô không dám nghĩ tiếp
Cho dù là sợ hãi, cho dù say sóng thì Lâm Thiển vẫn phải tìm đường ra, cô không muốn chết.
Lâm Thiển hít sâu một hơi, vịn tường, vừa bước từng bước nhỏ vừa sờ soạng xung quanh
Đột nhiên, cô sờ được một tay nắm cửa, giống như là tay nắm cửa sổ
Lâm Thiển nắm chặt tay nắm, cẩn thận mở cửa sổ ra từng chút một
Cô đẩy ra ngoài không được, kéo vào cũng không được, đẩy bên trái hay đẩy bên phải cũng không được
Thể là Lâm Thiển thử đẩy lên trên
Một tiếng “Két” vang lên, cô đẩy ra một khe3hở
Trong nháy mắt, một luồng gió biển tươi mát thổi vào
Tuy rằng mang mùi vị tanh mặn nhưng không khí vẫn tốt hơn trong
phòng rất nhiều
Lâm Thiển hít từng luồng không khí mát mẻ, cảm giác như chứng say sóng đã thuyên giảm đi rất nhiều
Cô lại mở lớn thêm một chút, hai mắt nhìn ra ngoài
Nhìn trái rồi lại nhìn phải, Lâm Thiển đoán không sai, đây là một chiếc du thuyền, hơn nữa còn là một chiếc thuyền không nhỏ
Bên ngoài đang là buổi tối, nhưng đêm trên biển lại không đen kịt
Thứ nhất, khắp nơi trên du thuyền đều là đèn dây, rất sáng
Thứ hai, trên bến tàu là một bến cảng sầm uất, khắp nơi trong tầm mắt đều là đèn neon
Mỗi một tầng lầu của tòa nhà cao nhất ở phía xa đều treo đèn neon rực rỡ, số tầng nhiều đến không đếm xuể.
Tuy rằng đêm đã khuya, những nơi này vẫn giống như ban ngày
Lúc gió biển thổi nhẹ, dường như cô còn mơ hồ nghe được âm thanh nhộn nhịp từ trên bờ truyền đến
Đây là đâu? Lâm Thiên lo lắng trong lòng, trước giờ cô chưa từng thấy bến cảng nào sầm uất như vậy
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, cô lập tức đóng cửa sổ lại
Lâm Thiển dán lên vách tường, vểnh tai nghe ngóng, nhưng chỉ nghe được một loại ngôn ngữ mà cô không hiểu.
Nói gì vậy? Không phải tiếng Anh, nói năng liên thoắng, cô nghe chẳng hiểu gì cả.
Lâm Thiển cảm thấy mơ hồ, tôi đang ở đâu? Phật tổ Như Lai, Quan Âm Bồ Tát, các chú cảnh sát, các ngài còn có thể phù hộ tôi không?
Âm thanh xa dần rồi biến mất, Lâm Thiên lại cẩn thận hé mở cửa sổ.
Ngửi được không khí mát mẻ, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, không khó chịu như lúc mới tỉnh dậy nữa.
Cũng vì vậy, bất giác Lâm Thiển sờ tay lên bụng, một cảm giác đói cồn cào ập đến, cô đói quá.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh còi cảnh sát, kèm theo đó là tiếng báo động
Lâm Thiển hoảng hốt nhanh chóng đóng cửa sổ lại, áp cả người lên vách tường
Cô trừng mắt, gì thế này, xảy ra chuyện gì, tôi là ai, đây là đâu? Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Lâm Thiên ngừng thở
Cô không biết sau khi cánh cửa này mở ra, cô sẽ phải đối mặt với điều gì
Cửa mở, một luồng ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào
Rốt cuộc Lâm Thiên cũng thấy rõ toàn cảnh trong căn phòng tối đen
Đây là một căn phòng, trông có vẻ rất tốt, chí ít rất sạch sẽ, ngăn nắp.
“Tỉnh rồi?”
Người nói chuyện là một người đàn ông bịt mặt, hai tay anh ta chắp sau lưng, nói giọng phổ thông tiêu chuẩn
Lâm Thiên ngẩn người, cơ thể như đang phát run, nhưng cố giả vờ bình tĩnh, lớn tiếng hỏi: “Anh là ai? Đây là đâu?” Cô cho rằng chỉ cần cô quát lớn thì có thể che giấu sự run rẩy trong giọng nói
Thật ra thì không hề có tác dụng
Người đàn ông cười một tiếng, tiện tay bật đèn
Ánh sáng chói rọi lập tức đập vào tầm mắt Lâm Thiển, cổ theo bản năng giơ tay lên chắn
Sau khi đã thích ứng với ánh sáng, Lâm Thiển chậm rãi mở mắt ra, nhìn bốn phía xung quanh
Gian phòng nhỏ này chẳng những sạch sẽ ngăn nắp mà còn có cả ti vi, là một căn phòng nhỏ nhưng tiện nghi
Cô nhìn người đàn ông bịt mặt, liếc thấy chiều cao một mét tám trở lên, nếu như đánh cận chiến, chắc chắn cô sẽ bị thương, còn nếu chạy thì cô lại không nắm chắc phần thắng.
“Anh là ai? Đây là đâu?” Cô hỏi lại.