Tuyết Hy bị Thanh Kiêu bóp chặt cổ dường như sắp nghẹt thở. Nhưng cô ta không mở miệng cầu xin. Vốn dĩ cô ta sinh ra trong sự quyền quý, chưa bao giờ mở miệng xin ai. Lòng tự tôn của cô ta dù chết cũng không để mất.
Thanh Kiêu mất bình tĩnh, hắn rất kích động ra tăng lực tay hơn. Tuyết Hỷ thấy Tuyết Hy như vậy thì vội chạy tới định can ngăn nhưng lại bị Thanh Kiêu đánh bật ra xa.
- Kiêu ca ca! Anh dám giết chị ấy... thì vương vị của anh và cả con ngốc kia cũng sẽ mất hết.... anh dám?
Bỗng chốc, khóe miệng của Tuyết Hy nhếch lên một đường cong hoàn mĩ. Thanh Kiêu sa sầm nét mặt, nhưng hắn vẫn không buông tay ra khỏi cổ của Tuyết Hy mà vẫn bóp chặt lấy.
- Thuốc giải! Đưa!
Nhìn vẻ mặt của Thanh Kiêu có thể sẽ không bỏ qua. Nhưng Tuyết Hy là ai? Cô ta làm vậy ắt sẽ có dự kiến. Chính vì vậy mà cô ta gan lì không hé răng hay làm bất cứ hành động nào khác.
Lúc này, đáy mắt của Thanh Phong lướt qua về chỗ của Tuyết Hỷ đang đứng đó. Phát hiện trong tay áo của cô ta có một hộp sứ nhỏ trắng. Hắn quay lại nhìn tình trạng của cô. Quả thực giờ nếu mà không nhanh... có lẽ sẽ không kịp.
Thanh Phong đánh liều xuất hiện phía sau Tuyết Hỷ từ bao giờ. Hắn nhanh tay cướp lấy lọ sứ trắng trên tay của Tuyết Hỷ khiến cô ta giật mình sửng sốt.
- Phong ca ca? Anh... trả lại cho em... trả thuốc giải lại cho em... anh...
Tuyết Hy nghe Tuyết Hỷ nói vậy thì tức giận chửi thề. Mãi lúc lâu sau, Tuyết Hỷ chợt nhận ra là mình lỡ lời, quay sang thấy ánh mắt như muốn giết người của Tuyết Hy nhìn mình. Thanh Kiêu nhíu mày buông tay khiến cả cơ thể của Tuyết Hy ngã xuống đất. Tuyết Hỷ vội vã chạy lại đỡ lấy Tuyết Hy dậy.
- Chị... chị có sao không?
Ai ngờ cô ta nhận lấy 1 cái tát của Tuyết Hy. Vẻ mặt cô ta hơi xịu xuống vẻ biết lỗi.
- Ngu ngốc! Có giữ thuốc thôi mà làm cũng không xong!
- Chị... em xin lỗi... chị...
Thanh Phong cầm lọ sứ trắng nhanh chóng tiến lại về phía cô. Thanh Hiên đỡ lấy đầu của cô, một tay ép chặt ngực để cho chất độc không lan ra.
Thẩm Tiêu đang thoi thóp, bỗng cô cảm giác