Thẩm Tiêu mơ một giấc mơ lạ. Cô thấy có hình bóng một cô gái đứng phía xa. Cô ấy có gương mặt giống cô như đúc. Chợt tay của cô ấy vươn ra nắm chặt tay cô. Lúc này Thẩm Tiêu mới choàng tỉnh giấc.
Thanh Kiêu đã biến mất từ bao giờ. Hắn lúc nào cũng vậy. Cứ đến buổi sáng thì đi, đêm tối mới đến gặp cô. Thẩm Tiêu bước xuống giường, cô vơ vội chiếc chăn quấn quanh thân thể rồi chạy ngay vào trong phòng tắm.
Xuống dưới nhà thì không thấy Thẩm Hàn đâu. Thẩm Tiêu nhìn quanh mà mãi cũng không có thấy, gọi Thẩm Hàn cũng chẳng lên tiếng. Đang quanh quẩn ở phòng khách. Bỗng nhiên một giọng nói phía sau khiến cô giật mình quay lại. Thanh Phong tựa đầu bên cửa sổ, đáy mắt chăm chú nhìn khung cảnh phía xa.
- Thẩm Hàn đi chơi với Thanh Hiên rồi!
Thẩm Tiêu không hiểu. Thanh Hiên là ai cô rõ nhất. Làm sao hắn có thể đi với Thẩm Hàn cho được? Chẳng lẽ Thẩm Hàn đáng yêu tới nỗi Thanh Hiên cũng quý nó?
- Chính ta kêu Thanh Hiên dẫn Thẩm Hàn đi chơi. Chẳng phải hôm nay là sinh nhật cô à? Có ước nguyện gì không?
Nghe Thanh Phong nói vậy, Thẩm Tiêu kinh ngạc. Sinh nhật của cô từ khi ba mẹ mất thì chẳng còn ai nhớ. Đến cả Thẩm Tiêu vì phải lo mọi thứ nên cũng chẳng bận tâm đến. Dần dần, cô quên mất sinh nhật của bản thân mình. Nếu Thanh Phong không nói hôm nay là sinh nhật của cô thì Thẩm Tiêu cũng không biết.
- Sao... sao anh lại biết sinh nhật của tôi?
- Chỉ cần ta muốn, bất kể cái gì ta cũng biết!
Thẩm Tiêu thở dài lắc đầu. Thanh Phong mất kiên nhẫn hỏi lại.
- Muốn ta giúp cô thực hiện ước nguyện gì cứ nói.
Ước nguyện? Đó là điều xa sỉ mà Thẩm Tiêu chưa bao giờ nghĩ tới. Cái gì cô hiện tại cũng chưa cần. Chỉ là... cô muốn gặp lại ba mẹ. Nhưng, ba mẹ cô đã mất rồi, có muốn cũng chẳng bao giờ gặp lại họ.
- Tôi hiện tại chưa cần gì. Chỉ là... tôi muốn gặp lại ba mẹ. Tôi nhớ họ!
Đáy mắt của Thẩm Tiêu cụp xuống.
Thanh Phong như một cơn gió thoắt cái xuất hiện bên cạnh cô. Hắn bình tĩnh nắm lấy tay của Thẩm Tiêu, mười ngón tay đan vào nhau.
- Nếu muốn gặp ba mẹ như vậy... ta sẽ giúp cô thực hiện ước nguyện!
[...]
Quả đúng như lời nói. Thanh Phong sẽ giúp cô thực hiện ước nguyện. Hắn dẫn Thẩm Tiêu đến một cái động đen. Nếu nhìn bên ngoài thì nó rất cũ kĩ, ẩm mốc. Nhưng khi vào bên trong lại khác hoàn toàn. Trên tường toàn viên ngọc ngũ sắc sặc sỡ lấp lánh chiếu sáng. Thanh Phong vẫn nắm lấy tay Thẩm Tiêu đi vào sâu bên trong.
Hai người đi qua từng đống vàng bạc châu báu lấp lánh tới hóa mắt. Thẩm Tiêu không ngờ cô lại có thể bước chân vào một kho báu khổng lồ. Nếu là một người khác chắc