Thanh Phong xé rách áo của cô. Làn da trắng nõn hiện ra mịn màng hơi ửng hồng.
Vừa nãy là cô suýt nữa bị Thanh Hiên cưỡng hiếp. Bây giờ lại bị cái tên này xé áo. Rốt cuộc huynh đệ nhà này cũng chỉ tới thế thôi. Khiến lúc đầu cô còn lầm tưởng hắn là người tốt.
Thẩm Tiêu run rẩy che chắn trước ngực. Hai chân cô khụy xuống lom khom co người lại. Thanh Phong thấy biểu hiện của cô như vậy thì trầm mặc. Hắn nhíu mày, thả người cô ra rồi quay lưng lại.
- Tốt nhất nhanh lên cho ta!
Không biết hắn lấy một bộ xiêm y từ đâu ra vứt xuống đất rồi biến mất. Cô run run đưa tay chạm vào bộ xiêm y. Quả thực cô vẫn thích mặc mấy bộ đồ thể thao hiện đại hơn. Bản thân lại không biết mình đang ở phương địa nào nên đành ngậm ngùi cởi nốt chiếc quần bó xuống ôn tuyền tắm rửa sạch sẽ.
Dường như đã liệu tính được thời gian. Khi Thanh Phong trở lại thì cô đã mặc xiêm y chỉnh tề đứng đó. Gương mặt hắn có vẻ hơi khó chịu hơn lúc đầu. Hắn quay người ra hiệu cho cô theo sau.
Thẩm Tiêu im lặng.
Bộ xiêm y cô mặc trên người theo phong cách cổ trang màu xanh ngọc bích. Họa tiết rất đơn giản không có phức tạp. Mặc trên người cảm giác rất dễ chịu.
Thanh Phong dẫn cô qua một chiếc cầu, cô có liếc mắt xuống bên dưới. Bản thân suýt hoảng hồn. Bên dưới là vực sâu đen tối không thấy đáy. Thỉnh thoảng có những tiếng gào thét ghê rợn. Cả một khung cảnh toàn đèn đuốc sáng. Xung quanh chợt xuất hiện vô số người, càng lúc càng đông.
Cô vừa bước chân qua khỏi chiếc cầu dài, một chiếc sân to xuất hiện ngay trước mặt. Ở giữa có trụ đài cao sừng sững bao quanh bởi hai đầu cặp rắn bằng vàng.
Thanh Phong đang ở trước mắt của cô chợt biến mất. Tất cả những người lạ dần xuất hiện đông xung quanh sân lớn. 4 sợi xiềng xích to từ trong bóng tối lao tới trói chân tay cô lại. Thẩm Tiêu cảm giác bản thân dần trở lên vô lực mà bất giác quỳ xuống.
Bậc thềm cao nhất xuất hiện ra ngai vàng trong truyền thuyết. Mà người ngồi trên đó không ai khác chính là con rắn đỏ....
Đôi đồng tử sắc huyết của Thanh Kiêu nhíu lại. Hắn lười biếng dựa vào phía sau ngai vàng Xà Vương. Hai bên cung nữ cầm chiếc quạt lông phượng nhẹ phe phẩy.
Đại thế tử Thanh Viên, Nhị thế tử Thanh Phong, Tứ thế tử Thanh Hiên đều lần lượt ngồi trên chiếc ghế thềm bậc dưới. Mọi sự chú ý đều dồn vào người của cô. Thẩm Tiêu ngẩn người. Cô đã biết bản thân phải trả giá cho những gì mà Thẩm gia đã làm nhưng cô không thể ngờ nó lại khiến cô bồn chồn lo sợ tới vậy.
- Giờ phải đem cô ta tế những những linh hồn mãng xà đã bị Thẩm Gia giết hại!
Một trong số những người có mặt lên tiếng.
Bọn họ thuộc dòng tộc rắn lâu đời. Có khi tuổi thọ đã tầm phải hơn trăm năm là ít.
Đầu óc của cô ong ong cả lên. Lần đầu tiên trong đời cô phải chứng kiến một cảnh tượng cả một bầy người rắn xung quanh. Đặc biệt bọn chúng còn biết nói tiếng người. Cô