Nghe thấy Ôn Thần đề nghị ly hôn, Lâm Mặc cũng không hỏi Cố Dĩ An lý do vì sao họ muốn ly hôn, vì anh ta cũng đã đoán được đại khái rồi.
“Tối đêm tổ chức tiệc rượu đó, có phải anh ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và em không?”
Cố Dĩ An gật đầu: “Chắc là thế.”
Lâm Mặc nóng nảy nói: “Em không giải thích cho anh ta biết đêm đó sở dĩ em làm vậy là vì…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh ấy sẽ không tin, đối với anh ấy mà nói, tôi đã chẳng còn chút gì đáng để tin tưởng nữa rồi. Tôi càng giải thích thì mọi chuyện chỉ thêm tệ mà thôi”
“Tôi đến tìm anh ta nói chuyện nhé?”
“Anh không cần phải ra mặt đâu.” Cố Dĩ An không muốn lại có người xen vào cuộc hôn nhân giữa cô và Ôn Thần nữa: “Nếu duyên phận giữa tôi và Ôn Thần chưa hết, vậy thì chờ giải quyết xong hết tất cả mọi thứ rồi, tôi tin rằng bọn tôi vẫn sẽ ở bên nhau. Nhưng nếu duyên phận đã định sẵn rằng bọn tôi cũng chỉ có thể đi được đến đây, tôi cũng không hối hận, bởi vì người như tôi có thể cảm nhận được tình yêu đã không dễ dàng gì rồi. Chính anh ấy là người đã cứu rỗi tôi, tôi còn phải biết ơn anh ấy.”
“Hơn nữa, người đã đặt một chân vào quỷ môn quan như tôi chưa chắc đã có thể sánh vai đi cùng anh ấy đến cuối đường, bây giờ dừng lại cũng tốt, ít nhất hai bên cũng chưa có gì để phải tiếc nuối.”
Lâm Mặc nghĩ, có lẽ đây mới là nguyên nhân thật sự khiến cho cô đồng ý ly hôn nhỉ?
Bởi vì từ ngày bắt đầu đối đầu với Tiết Bân và nhà họ Cố, cô đã không còn nghĩ đến việc còn sống mà chiến thắng bọn họ.
…
Cố Dĩ An không nói chuyện nhập viện rửa ruột cho bất kỳ ai, chỉ có Lâm Mặc biết.
Hôm sau người chạy đến sân bay đưa tiễn cô cũng là Lâm Mặc, dặn dò cô phải uống thuốc đúng giờ, không thể lại bỏ mặc sức khỏe của mình.
Ôn Thần xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, trên môi tràn ra một ý cười trào phúng, nhanh thế mà đã tìm được quân cờ tiếp theo rồi à?
Nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Cố Dĩ An quay đầu lại, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với anh, chỉ một cái liếc nhìn cô đã đọc hiểu ánh mắt anh: Trào phúng.
Hóa ra sau khi người đàn ông này không còn yêu mình nữa, thì ánh mắt sẽ lạnh lùng đến nhường này…
“Lâm Mặc, tôi vào trước đây, anh về đi.” Cô chào tạm biệt Lâm Mặc, không muốn lại liên lụy đến anh ta nữa.
Lâm Mặc nhìn thấy Ôn Thần, không muốn anh hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Cố Dĩ An nên không dặn dò thêm gì nữa mà lên