Cô và Ôn Thần đã không liên lạc với nhau gần một tháng nay, chuyện hai người ly hôn mọi người đều biết, lúc trò chuyện ở phủ Tổng Thống, vì để tránh khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, cả bọn Lục Diệu không ai nhắc đến tên Ôn Thần.
Ôn Ngôn tuy vẫn chưa thay đổi cách xưng hô, vẫn gọi cô là chị dâu nhưng dù sao bọn họ cũng ly hôn rồi, rất nhiều đề tài cũng không nên nhắc tới để tránh hiềm nghi.
Nghĩ một lúc, Cố Dĩ An quyết định gọi cho Ôn Thần để hỏi vụ mất tích của Tiết Bân có liên quan đến anh không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gọi vào dãy số đã lâu không liên hệ, sau một tiếng tút vang lên, Cố Dĩ An cảm thấy tim mình đập nhanh hơn... nhảy cẫng lên, nhưng sau khi có người bắt máy cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xin chào? Cho hỏi cô là ai vậy?” Một giọng nữ ngọt ngào mang cảm giác nghịch ngợm vang lên: “Hửm? Sao không có ai trả lời vậy ta?”
Cố Dĩ An vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, cô xác nhận đi xác nhận lại dãy số, sau khi chắc chắn đây là số của Ôn Thần, cô cố gắng kiềm chế gọi lại lần nữa: “Xin chào, tôi tìm Ôn Thần.”
“À, cô tìm anh Thần đúng không, chờ chút nhé, anh ấy đang tắm nên không tiện nhận điện thoại, chờ anh ấy tắm xong thì tôi nói anh ấy gọi lại nhé.”
“Được.”
Cố Dĩ An gật đầu rồi ngắt máy, đặt điện thoại lên bàn trà, cô đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn thấy Tô Tình đã ôm con đến bên này bèn quay đầu nhìn điện thoại, nhớ đến giọng nữ kia, trái tim nghẹn lại như bị thứ gì đè nén, không thở nổi.
.....
Tô Tình đã nhận ra sự khác thường của Cố Dĩ An.
Bỏ nhầm muối vào cà phê, lúc cầm cốc còn suýt nữa bị bỏng, chăn quăng trên mặt đất, lúc nhặt còn không cẩn thận để mảnh nhỏ cắt vào tay...
“Em sao thế Dĩ An? Có phải có tâm sự gì không?”
Cố Dĩ An lắc đầu: “Không có, gần đây em ngủ không ngon nên không tập trung được thôi.”
Nói rồi cô lại pha một cốc cà phê mới, sau khi chắc chắn không có gì sai sót mới mang đến cho Tô Tình: “Buổi tối uống cà phê chị không sợ mình sẽ bị mất ngủ sao?”
“Gần đây Tiểu Tình hay bị sốt vào buổi tối, chị uống cà phê để tinh thần tỉnh táo, không thể lúc nào cũng để Quân Ngạn chăm được, em biết gần đây anh ấy rất bận mà.” Tô Tình cầm cốc lên, uống một ngụm rồi giơ ngón tay cái với cô: “Cà phê em pha