Ôn Thần đang muốn hỏi cô: “Vậy em thì sao? Em có lo lắng anh...”
Ánh mắt Cố DĨ An không chuyển hướng, nhìn anh rồi nói nốt lời anh muốn nói: “Em cũng lo lắng về anh, em không muốn nhìn thấy anh tinh thần sa sút, không muốn nhìn thấy anh nói chuyện với người phụ nữ khác về em, không muốn nhìn thấy anh ở với những người phụ nữ khác, cho dù là có chạm mặt nhau em cũng không muốn thấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em muốn nhìn thấy Ôn Thần của trước kia.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn ánh mắt của anh, trong lòng đột nhiên thấy áp lực, nói: “Anh còn nhớ không? Trước đây em thường xuyên nói thích đôi mắt của anh, bởi vì trong mắt anh có ánh sáng, nhưng hiện giờ, trong đôi mắt của anh không còn ánh sáng nữa.”
“Ánh sáng kiểu nào?” Ôn Thần nhả điếu thuốc trong miệng ra, bất lực mà cắn răng sau. “Lẽ nào anh là Tôn Ngộ Không, còn có thể dùng gậy kim quang hay sao?”
Mấy ngày nay tinh thần sa sút quá nhiều, ngày đêm uống rượu, cằm của anh đã mọc nhiều râu, nhìn có chút đáng thương.
“Em đưa anh đến nơi này trước.” Cố Dĩ An mở cửa xe ra, cô không uống rượu nên ngồi vào ghế lái xe, dừng xe lại ở cửa quán bar trước đây, đi vào rồi lên tầng bốn mươi sáu, đứng ở trước cửa căn phòng đã ở, lấy thẻ phòng từ trong túi, mở cửa ra.
Lần này đến lượt Ôn Thần thắc mắc rồi, hỏi: “Em không trả phòng sao?”
“Căn phòng này có quá nhiều ký ức của em, cứ nghĩ đến việc sau này sẽ có người khác đến ở, thì trong lòng em lại không nỡ.” Kéo tay của anh, đẩy anh vào trong nhà tắm, tìm dao cạo rồi thoa bọt cạo râu cho anh, dùng khăn lau mặt lau khô mặt cho anh, bắt đầu cạo từ cằm của anh, nhẹ nhàng dùng lưỡi dao cạo lướt trên mặt của anh, nói: “Hình như đây là lần đầu tiên em cạo râu cho anh, em còn nhớ trước đây anh từng nói với em, người phụ nữ mà mình thích cạo râu giúp mình, bản thân sẽ nảy sinh ra cảm giác thỏa mãn kịch liệt.”
“Bây giờ anh có cảm giác thỏa mãn không?” Khi hỏi câu hỏi này, ánh mắt của Cố Dĩ An có chút do dự và thấp thỏm, nói: “Thực ra điều