Ôn Thần xoay người ôm Cố Dĩ An vào trong lòng: “Không phải chuyện em có để vấn đề này ở trong lòng hay không, đây là chuyện mà một người đàn ông như anh nên làm, bởi vì em là người phụ nữ của anh.”
Vừa dứt lời, anh ôm eo cô bước đi. Sau khi đi vào phòng ngủ, anh thả cô xuống giường, cởi cúc áo đầu rồi nhìn cô: “Trừ anh ra, không ai có thể bắt nạt em.”
Không lâu sau, trong phòng ngủ liên tục phát ra những tiếng rên rỉ thoải mái của Cố Dĩ An.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Sau khi xong chuyện, Cố Dĩ An nằm trên giường nhìn thấy Ôn Thần xuống giường mặc quần áo, khâm phục sức lực của anh: “Anh không mệt à?”
Ôn Thần mặc quần vào, quay đầu nhìn cô: “Chỉ làm một lần đã mệt, chứng tỏ là anh yếu rồi.”
Anh đi đến bên giường, cúi đầu hôn cô một cái: “Anh còn phải lên văn phòng tỉnh một chuyến, buổi chiều em ở lại đây nghỉ ngơi, buổi tối chúng ta cùng nhau trở về Tương Thành. Nhớ kỹ! Trừ anh ra, ai gõ cửa cũng không được mở.”
“Ừm!”
Cố Dĩ An thực sự không còn sức lực, nằm nghiêng người nhìn Ôn Thần rời đi. Nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, trong lòng cô cảm thấy có chút mất mát.
Nghĩ đến những việc tiếp theo bọn họ sẽ làm, còn có Tiết Bân thâm độc, những quan chức tham ô ẩn náu trong bóng tối.
Kẻ thù ở trong tối, chắc chắn đây sẽ là một trận chiến khó khăn.
…
Chưa đến năm giờ, Ôn Thần đã trở về.
Cố Dĩ An thu dọn một lát rồi cùng Ôn Thần rời khỏi khách sạn. Cô nhớ tới lời nói của Lưu Sương: “Anh có chắc là không cần đi tìm Đường Cẩn?”
Ôn Thần mở cửa xe, nói: “Cô ta bây giờ