Chắc chắn sẽ có một người như vậy luôn kịp thời xuất hiện trong cuộc đời của bạn, lôi bạn từ bên trong thế giới bóng tối ra ngoài, không chê cả người bạn dơ bẩn mà dang rộng hai tay ôm lấy bạn, ủ ấm cho bạn...
Trong quá khứ, Cố Dĩ An chưa từng tin tưởng sẽ có người như này xuất hiện trong cuộc đời mình, cô chỉ tin nếu muốn bước ra khỏi bóng tối thì chỉ có tự cứu lấy mình.
Nhưng ngay khoảnh khắc Ôn Thần xuất hiện như này, cô dường như thấy được ánh sáng, thế giới vốn lạnh lẽo tối tăm như được ánh mặt trời sưởi ấm ngay lập tức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Được Ôn Thần ôm vào ngực, nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, ngửi được mùi cơ thể quen thuộc trên người anh, một loại cảm giác vừa an toàn vừa thư thái, cô vùi đầu vào ngực anh rồi nhắm mắt lại, nước mắt cũng tràn mi: "Ôn Thần, cảm ơn anh."
Nghe thấy cô nói lời cảm ơn, Ôn Thần cúi đầu hôn lên trán của cô: "Nghe lời anh, ngủ đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy thấy cảnh tượng này, Thượng Quân Sách cắn răng đồng thời siết chặt nắm đấm, níu tên vệ sĩ vừa tiêm thuốc lên người Cố Dĩ An: "Vừa rồi anh tiêm thuốc gì cho Dĩ An!"
Vệ sĩ luống cuống, nhìn về phía Thượng Huy cách đó không xa.
Theo ánh mắt của anh ta, bàn tay nắm chặt hơi thả lỏng ra, hắn đi tới trước mặt Thượng Huy, trong mắt lộ ra sát khí: "Mấy người đã tiêm cái gì cho Dĩ An!"
Thượng Huy tự biết không thể gạt được hắn, biểu cảm rất bình tĩnh: "Thuốc an thần."
"Tại sao phải tiêm thuốc an thần cho cô ấy!"
"Từ nhỏ Dĩ An đã có tiền sử bệnh tâm thần, nó mà kích động lên sẽ làm người ta bị thương."
"Từ nhỏ đã có?" Rõ ràng cảm xúc của Thượng Quân Sách đã trở nên kích động.
Thượng Huy biết hắn sẽ không tin, vì thế bà ta lên lầu cầm lấy báo cáo bệnh án trước kia của Cố Dĩ An, một xấp thật dày, tất cả đều là bệnh án tâm thần và báo cáo kết luận tinh thần ở bệnh viện trong mười mấy năm qua của cô.
Thượng Quân Sách đưa tay ra lấy nhưng lại bị Ôn Thần nhanh tay đoạt trước.
Ôn Thần vừa đưa Cố Dĩ An lên xe.
Nhìn thấy trên báo cáo bệnh án có tên bệnh viện là "Bệnh viện tâm thần Bắc Thành", Ôn Thần không khỏi lật ra xem, anh ngẩng đầu nhìn Thượng Huy, lại quét mắt qua nhìn Cố Hoa Đông đứng ở cổng.
Cố Hoa Đông đứng thẳng tắp, vẻ mặt không cam lòng, còn xông lên rống to với những quân nhân vây quanh trước lầu: "Các người biết tôi là ai không! Tôi là thị trưởng tiền nhiệm của Bắc Thành - Cố Hoa Đông! Cháu tôi là tổng thống Thượng Quân Ngạn! Mặc kệ các người là từ quân khu nào! Một lát nữa cháu tôi tới, tôi nhất định để từng người các người nếm mùi một trận!"
Ông ta vừa nói xong, cổ áo đã bị Ôn Thần hung hăng siết chặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu