Sau khi Ôn Thần rời đi, Cố Dĩ An thay quần áo chuẩn bị trở về khách sạn, trước khi đi cô còn chào tạm biệt với Lâm Mặc: "Cám ơn anh Lâm Mặc."
"Em không cần cảm ơn tôi. So với Ôn Thần, tôi chẳng làm được gì cho em cả." Lâm Mặc đóng gói thuốc xong thì đưa nó cho cô: "Tôi chỉ làm hết nghĩa vụ của mình với tư cách là một bác sĩ."
Nhận gói thuốc xong, Cố Dĩ An quay đầu đi ra ngoài.
"Dĩ An." Lâm Mặc lại gọi cô lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Dĩ An xoay người lại.
Lâm Mặc nhìn cô và nói một cách nhẹ nhàng: "Bây giờ cuối cùng tôi cũng biết tại sao em lại chọn Ôn Thần mà không phải tôi. Tôi thực sự không bằng anh ta."
Là bác sĩ tâm lý của cô, anh ta biết tất cả điểm yếu và khuyết điểm của cô, chính vì anh ta quá hiểu cô nên mới cố gắng đào sâu hơn nữa, muốn moi hết bí mật của cô ra. Còn Ôn Thần chưa từng muốn đào khoét bí mật của cô, anh đối xử với cô như một người hoàn toàn bình thường, cũng không hề ép buộc cô thay đổi, chỉ khi nào cô cần giúp đỡ, lúc ấy anh mới yêu thương và bảo vệ cô.
Còn về phần mình, anh ta lại hướng dẫn cô buông bỏ những gì đã xảy ra trong quá khứ, nếu như gặp phải tình huống như ngày hôm qua thì anh ta cũng chỉ có thể dùng chuyên môn của mình cố gắng thuyết phục người nhà họ Cố là thần kinh của Cố Dĩ An rất bình thường.
Một mực theo đuổi đúng sai không thể cho cô cảm giác an toàn như cô mong muốn, vậy thì làm sao gọi là yêu cô đây?
Tự mình nghĩ đó là tình yêu thì làm sao gọi là yêu được chứ?
...
Buổi chiều.
Tô Tình đến khách sạn thăm Cố Dĩ An.
Cô ấy đã biết được chuyện xảy ra tối qua với Dĩ An từ chỗ Thượng Quân Ngạn, trong lúc tức giận, Tô Tình đã không còn như trước thuyết phục cô buông tay nữa: "Cô và dượng thật quá đáng, em và Ôn Thần cũng đã kết hôn với nhau rồi. Bọn họ vì muốn lấy lòng Thượng Quân Sách mà chuốc thuốc cho em rồi đưa về ăn cơm!"
Cố Dĩ An cười nhạt: "Cũng không hẳn chỉ là ăn cơm đâu."
"Chẳng lẽ họ