Mãi cho đến ba năm sau khi bị gọi về bộ đội, thầy Lục Diệu đi Syria một chuyến để giải cứu nhân viên của đoàn y tế bị phần tử khủng bố bắt cóc, nghe thấy tên người nọ là Cố Dĩ An, anh mới biết rằng sau khi cô từ chức thị trưởng, đã đi theo đoàn y tế đến Syria làm tình nguyện viên.
Đến Syria rồi, để đề phòng đối phương đặt bẫy, một mình Ôn Thần lái xe, mang theo súng ống đạn dược để đến đổi Cố Dĩ An, nào ngờ phần tử khủng bố vì muốn đổi được càng nhiều vũ khí hơn mà tấn công anh, cả anh và Cố Dĩ An khi đó đều bị nhốt vào nhà tù dưới tầng hầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Dĩ An cũng bị thương, nhưng cô lại giống như một người không hề hấn gì, chẳng hề kêu đau lấy một câu, áo blouse trắng trên người dính đầy là máu, ngồi ở một góc cách anh rất xa, lạnh lùng cười nói: “Thượng Quân Ngạn không nên phái anh đến cứu tôi, giờ thì hay rồi, vũ khí không có, cái mạng của thiếu tướng như anh cũng mất theo.”
Lúc đó Ôn Thần còn ba hoa với cô: “Có thể có vinh dự được cùng một người phụ nữ ưu tú như Cố tiểu thư đây xuống suối vàng, thì cũng coi như là đáng giá.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vốn chỉ muốn hòa hoãn bầu không khí căng thẳng thôi, nào biết người phụ nữ này lại tiếp tục im lặng, không để ý đến anh nữa.
Khoảng hai tiếng sau, khi anh đang nằm nghiêng trên đất chợp mắt một lát thì chợt nghe thấy tiếng động gì đó. Ôn Thần lập tức mở trừng mắt, nhìn thấy Cố Dĩ An ở trong góc đang cắn răng bóp miệng vết thương trên chân trái của mình.
Ôn Thần mãi mãi sẽ không quên được cảnh tượng đó: Dưới ánh đèn u ám, người phụ nữ có mái tóc dài rối bù cắn chặt răng bóp thật mạnh, mủ trong miệng vết thương tuy là đã bị ép ra, nhưng một lượng