Trên đường trở về khách sạn, Lâm Mặc nói với Cố Dĩ An đang khóc sưng cả mắt: “Dĩ An, em khóc vì Ôn Thần, em do dự vì anh ta, là bởi vì em đã thích anh ta rồi, chỉ là vì em chưa muốn thừa nhận mà thôi. Đây là sự thay đổi tâm lý của em, cũng là quá trình em dần dần đang bước ra khỏi bóng tối. Mặc dù quá trình này sẽ đau đớn nhưng chỉ cần em mạnh dạn tiếp tục, tin anh đi, em sẽ cảm nhận được nhiều cảm xúc hơn.”
Đến trước cửa khách sạn, Lâm Mặc giúp cô xách hành lý xuống: “Anh không đưa em vào trong đâu.”
Cố Dĩ An cầm lấy hành lý, lấy lại tâm trạng tốt nhất nhìn về phía khách sạn. Cô biết một khi đã bước vào trong sẽ có ý nghĩa gì. Nhưng như Lâm Mặc đã nói, chỉ có tiếp tục bước đi, cô mới không hối hận, lúc nào cũng sợ hoài nghi, sợ đánh mất người thực sự tốt với mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn anh, Lâm Mặc.”
Lâm Mặc nhìn cô không nói gì, ánh mắt dõi theo bóng cô bước vào trong khách sạn. Không hiểu sao anh ta lại có cảm giác như một người cha già tiễn con gái đi lấy chồng.
Dù gì… cũng đã bảo vệ cô sáu năm, khó tránh được anh ta nỡ lòng trao tay cô cho người đàn ông khác.
…
Thang máy chậm rãi đi lên, nhìn thấy khoảng cách giữa các tầng lầu ngày một gần, tim Cố Dĩ An đập càng nhanh, hai tay nắm chặt lấy chiếc va li. Lòng bàn tay căng thẳng đến đổ mồ hôi. Cuối cùng cũng lên tới tầng 46, thang máy dừng lại và cửa chuẩn bị mở ra, cô lại có suy nghĩ muốn chạy trốn.
Nhưng khi cánh cửa thang máy từ từ mở ra, nhìn thấy Ôn Thần trong nháy mắt, mọi căng thẳng của cô dường như biến mất.
Vốn dĩ Ôn Thần muốn ra ngoài tìm cô, bởi vì đến cuối cùng cô cũng không chịu nói ra mình đang ở đâu. Nhìn thấy cô xuất hiện gần ngay trước mặt, niềm vui biến thành sự kích động, một chân anh bước vào thang máy, nắm lấy tay đang cầm va li của cô, ngay khi cô vẫn còn đang kinh ngạc mà dùng sức kéo cô ra ngoài.
Cố Dĩ An vừa bước ra ngoài, Ôn Thần đã đá chiếc va li sang một bên.
Không còn vật cản nữa, anh kéo cô vào lòng rồi ôm thật chặt: “Anh còn tưởng rằng đã mất em rồi.”
Vùi đầu vào người anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, Cố Dĩ An cảm thấy yên tâm hơn.