Kha Nhược Sơ thường hay đến nơi này ăn cơm, hôm nay đột nhiên mang theo người đến, a Hữu đánh giá hai người một lát, dựa vào ánh mắt nhìn người của mình, cô nói, "Bạn gái em sao?"
Thịnh Như Ỷ nghe xong, bên khoé môi lại cong cong lên, cũng không vội vàng giải thích.
"Không phải, chị hiểu lầm rồi, không phải bạn gái...." Thế nhưng Kha Nhược Sơ đứng bên cạnh lại vội vàng giải thích.
Mặc dù chỉ là thuận miệng nói tạo thành hiểu lầm, nhưng Kha Nhược Sơ sợ mang phiền phức đến cho người khác.
Trong lòng Thịnh Như Ỷ nhịn không được mà mắng thầm, nghe người ta nói cô là bạn gái, làm cái gì mà vội vàng giải thích vậy chứ? Hay nói đúng hơn, Kha Nhược Sơ mời cô đến đây ăn cơm là có mục đích riêng?
"Thật ngại." A Hữu cười xấu hổ, nói sang chuyện khác, "Vào ngồi đi, trời hôm nay nóng quá."
Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ, "Chúng ta đi vào thôi."
Tiệm ăn này của A Hữu đã mở được ba năm, nhưng năm nay Kha Nhược Sơ mới thường hay đến đây ăn, bởi vì ở đây trông sạch sẽ, cô không thích ăn mấy tiệm ăn vỉa hè nhưng mà tiệm ăn này là ngoại lệ.
Đương nhiên trừ bỏ lý do sạch sẽ ngăn nắp, cũng có nguyên nhân khác nữa.
Kha Nhược Sơ cũng không biết rõ bà chủ tiệm ăn này tên gì, chỉ biết mọi người gọi cô ấy là A Hữu, vì thế cũng gọi theo.
A Hữu là một người phụ nữ rất siêng năng chăm chỉ và có năng lực, tiệm ăn này đều do một mình cô ấy, vào mùa cao điểm cô ấy cũng sẽ thuê nhân viên làm việc bán thời gian, tất cả đều là sinh viên vừa học vừa làm.
Kỳ nghỉ hè là mùa ít khách, cho nên bây giờ nhân viên trong tiệm cũng không nhiều lắm, chỉ có A Hữu và một nhân viên phục vụ.
Hai người chọn một cái bàn kế bên cửa sổ, mặt trời cũng đã ngã hướng tây, ánh nắng hoàng hôn thật dịu nhẹ, trải dài trên nền gạch gập ghềnh, không gian yên tĩnh nhưng lại mang theo thăng trầm của tháng năm.
"Em cố ý đến nơi này ăn cơm à, có phải thích bà chủ tiệm này không?" Vừa mới ngồi xuống, Thịnh Như Ỷ đã khẽ hỏi, cô thấy Kha Nhược Sơ và cái người phụ nữ gọi là A Hữu kia rất quen thuộc với nhau, nụ cười trên mặt cũng xán lạn, gọi chị cũng rất ngọt.
"Làm gì có." Kha Nhược Sơ biết Thịnh Như Ỷ đang trêu đùa cô, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích, "Con gái của A Hữu cũng đã năm tuổi rồi."
Có con gái năm tuổi rồi sao, Thịnh Như Ỷ rất ngạc nhiên, "Nhìn không ra được đã có con."
"Em cũng có nhìn ra được đâu." Nếu không phải năm ngoái, Kha Nhược Sơ gặp A Hữu và con gái ở bệnh viện, Kha Nhược Sơ cũng không dám tin, A Hữu đã có cô con gái năm tuổi rồi.
Tay nghề nấu nướng của A Hữu rất tốt, người xinh đẹp mà tính cách cũng hiền hoà, lại luôn thích cười.
Cho nên tiệm ăn này làm ăn cũng không tồi.
Tiệm ăn này không phải ngày nào cũng mở, có đôi khi cả tuần đều đóng cửa, mới đầu Kha Nhược Sơ còn cho rằng bà chủ tiệm ăn này sống thật thong thả tự do, sau cô ở bệnh viện mới biết được, A Hữu là người mẹ đơn thân, con gái còn có bệnh ung thư máu, ngày nào mà không mở tiệm thì hôm đó đang ở bệnh viện chăm sóc cho con gái.
Kha Nhược Sơ cũng không thể ngờ được, một người suốt ngày tươi cười, sống lạc quan như A Hữu, lại có hoàn cảnh éo le như vậy.
Nhưng cô ấy chưa từng than phiền hay oán trách, kể cả khi nhắc đến con gái đều thản nhiên và bình tĩnh.
Sau này, Kha Nhược Sơ thường xuyên đến tiệm ăn này.
Có lẽ, cô cảm thấy do tính cách của cô quá nhu nhược cho nên thích kết bạn với những người sống lạc quan, tự do lại phóng khoáng.
Trong lòng cô vẫn luôn hâm mộ họ.
Nhân viên phục vụ mang đến hai ly nước chanh đá.
Kha Nhược Sơ gọi lại, "Khoan đã."
Tay cầm cái ly của Thịnh Như Ỷ khựng lại, sau đó, cô thấy Kha Nhược Sơ xoay người giúp cô lấy một ly nước.
"Bao tử của chị không tốt.
Tốt nhất đừng có ăn uống mấy đồ lạnh." Kha Nhược Sơ đổi ly nước chanh đá trong Thịnh Như Ỷ thành ly nước khác, "Uống nước ở nhiệt độ bình thường đi."
Thịnh Như Ỷ im lặng nhìn Kha Nhược Sơ không chớp mắt, cô cười nhạt.
Con người này được cái cười lên rất đẹp, Kha Nhược Sơ không khỏi nhìn vài lần, nhưng hoá ra nhìn lâu mà không nói gì, lại dễ khiến làm cho người ta bối rối.
Kha Nhược Sơ cảm thấy bản thân nên nói cái gì đó, nhưng mà cô lại khẩn trương, cuối cùng lại nói ra một câu, "Tại sao chị luôn cười chế nhạo em vậy?"
Vốn dĩ Thịnh Như Ỷ nhìn cái dáng vẻ lão cán bộ của Kha Nhược Sơ đã buồn cười rồi, ai biết được Kha Nhược Sơ lại hỏi một câu "ấm ức" như vậy, cô cong môi lên, nụ cười càng rõ hơn, "Chị có sao?"
Kha Nhược Sơ không biết trả lời thế nào.
Thịnh Như Ỷ uống một ngụm nước, thản nhiên hỏi, "Ngày thường, em đều ân cần với người khác vậy sao?"
"Có thể là do bệnh nghề nghiệp." Kha Nhược Sơ cảm thấy cái này không tính là ân cần, chỉ là do thói quen mà thôi, cô cầm lấy thực đơn nói tiếp, "Chị, chúng ta gọi đồ ăn trước đi."
"Ngày thường, em hay ăn gì? Chị theo em đó."
"Vậy gọi mấy cái này đi...."
Vì lo lắng cho cái bao tử của Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ gọi đa số là những đồ ăn thanh đạm, còn cố ý dặn A Hữu làm không cay.
Ba món ăn một canh, hai người ăn cơm món ăn đa dạng phong phú hơn một người nhiều.
Nói kỳ lạ cũng được, Thịnh Như Ỷ thật sự không thể ăn cơm một mình, nhưng mà công việc của cô thì việc đi tiếp khách xã giao cũng không ít, hơn nữa lại thường xuyên tăng ca ở công ty, cho nên cũng không có một mình ăn cơm.
Có lẽ bởi vì trưa nay bận rộn không kịp ăn cơm, hơn nữa cũng đã lâu rồi không ăn ở tiệm ăn này, cho nên Kha Nhược Sơ cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon hơn....!Ngày thường ở nhà ăn cơm, nói thật chứ tài nấu ăn của mẹ cô, cô không dám khen.
"A Hữu nấu ăn ngon sao?"
"Ăn ngon ạ." Ăn cơm thôi mà cũng nghiêm túc ngoan ngoãn vậy sao, Thịnh Như Ỷ ăn hai miếng rồi lại nhìn người trước mắt, bất tri bất giác, cứ như vậy mà ăn.
Đã lâu rồi, Thịnh Như Ỷ không được ăn một bữa cơm thoải mái như vậy, không cần phải