Khó như vậy mà cũng nói được, Kha Nhược Sơ phục Bạch Mông dễ sợ.
Vốn dĩ đâu có chuyện gì, Bạch Mông chỉ cần nói hai câu, thì giống như khẳng định có chuyện vậy.
Thịnh Như Ỷ vẫn duy trì sự điềm tĩnh và thờ ơ như ngày thường.
Thông thường cô chỉ giải thích một lần, sẽ không giải thích thêm lần nữa.
Thật ra cũng không trách được Bạch Mông, từ phía sau nhìn vào thì đúng thật tư thế của hai người vừa rồi rất thân mật.
Dựa vào giác quan thứ 6 của phụ nữ, Bạch Mông vẫn cảm thấy quan hệ của hai người này không đơn giản.
Đặc biệt là mỗi khi cô ở trước mặt Kha Nhược Sơ nhắc đến chị họ của cô, Kha Nhược Sơ đề mất tự nhiên hoặc nói đúng hơn là phản ứng kỳ lạ....
Chẳng lẽ, hai người này đang quen nhau à?
Việc này đối với Bạch Mông mà nói là chuyện không thể tin được, nhưng mà xét mọi manh mối, thì cũng không phải không có khả năng.
"Nếu không có chuyện gì thì em đi ra ngoài trang điểm đây." Bạch Mông hít một hơi, cố ý kéo dài giọng nói, "Hai người bận tiếp đi."
"Mông Mông...." Nửa câu sau của Bạch Mông thành công chọc cho Kha Nhược Sơ sốt ruột.
Bạch Mông nhìn Kha Nhược Sơ chớp mắt vài cái, còn tặng một nụ cười bí hiểm sau đó đi mất, trong phòng thay đồ chỉ còn lại Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ.
"Cậu ấy luôn thích nói hươu nói vượn." Kha Nhược Sơ giải thích với Thịnh Như Ỷ.
So với mấy lời nói vô bổ của Bạch Mông, Thịnh Như Ỷ cảm thấy phản ứng của Kha Nhược Sơ là cô thú vị hơn, vừa nóng nảy vừa xấu hổ, đến mặt cũng nghẹn đỏ cả lên.
"Chị biết rồi." Thịnh Như Ỷ nhìn mặt Kha Nhược Sơ, máu nóng dâng trào, dịu dàng cười nói, "Mấy ngày hôm trước, con bé còn nói với chị là em muốn theo đuổi chị."
Trong phòng thay đồ, đột nhiên yên lặng đáng sợ, một câu nói lơ đãng "Em muốn theo đuổi chị.", Kha Nhược Sơ nghe rất rõ ràng.
Những lời này đối với Kha Nhược Sơ mà nói như một quả bom nguyên tử, cô nhìn Thịnh Như Ỷ, đôi mày cau lại, "Không có, em không có nói vậy, Bạch Mông nói hươu nói vượn."
Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ dứt khoát phủ nhận, "Chị có chỗ nào không tốt sao, tại sao em ngay lập tức phản bác không muốn theo đuổi chị."
Vừa nghe đối phương nói vậy, Kha Nhược Sơ ngay lập tức trả lời, "Không có...."
Thịnh Như Ỷ im lặng nhìn gương mặt xinh đẹp kia, sau đó giọng nói nhỏ hơn vài phần, "Vậy em muốn theo đuổi chị sao?"
Giọng nói tràn ngập dụ dỗ cùng với nụ cười quyến rũ động lòng người, tim Kha Nhược Sơ đập nhanh hơn, cô không thể nói lời nào.
Thịnh Như Ỷ cười không ngớt, chẳng lẽ đùa giỡn người này thành nghiện sao? Cô không biết vì sao mà lại thích trêu ghẹo Kha Nhược Sơ như vậy, nhưng mà đùa thì cũng nên có điểm dừng, "Được rồi, không trêu em nữa, đi ra ngoài trang điểm đi."
"Vâng." Từ nhỏ Kha Nhược Sơ được dạy dỗ rất nghiêm khắc, lễ phép, cho nên khi bị người khác trêu đùa trong lòng cô thật sự không thoải mái nhưng cũng không nói ra.
Nhưng khi Thịnh Như Ỷ trêu đùa cô thì cô loại không cảm thấy không thoải mái, đặc biệt vào lúc nhìn thấy nụ cười của đối phương, thậm chí cô cũng sẽ bất biến, lại xem nhiều lần.
....
"....!Làn da của em thật tốt, ngày thường dưỡng da thế nào vậy?" Kha Nhược Sơ gặp phải một chuyên viên trang điểm hơi hoạt bát, từ lúc ngồi xuống đến giờ cái miệng kia vẫn chưa ngừng lại, Kha Nhược Sơ chỉ mỉm cười ngẫu nhiên sẽ lễ phép trả lời vài câu, mỗi lần cũng chỉ nói mấy chữ.
"Em thật ít nói nha." Chuyên viên trang điểm một bên thành thạo trang điểm cho Kha Nhược Sơ một bên nói, có lẽ thấy đối phương cũng không đáp lại mình nhiều, cho nên nói cũng ít đi.
Còn người Kha Nhược Sơ bị chậm một nhịp, khi giao tiếp với người khác cũng rụt rè, không chủ động giao lưu với ai cả.
Cũng bởi vì tính cách này của cô, mà dường như cô không có bạn bè thân, cũng miễn bàn đến chuyện yêu đương đi, gặp chuyện gì cũng chỉ đem nó dằn vào trong lòng.
Bạch Mông đang trang điểm đã xong, vừa hay lại ở sau lưng Kha Nhược Sơ.
Kha Nhược Sơ từ trong gương nhìn phía sau, vừa hay thấy Thịnh Như Ỷ ngồi bên cạnh Bạch Mông, trong tay cô ấy còn ôm quyến tạp chí, từ từ mà lật từng trang, ngẫu nhiên sẽ cùng Bạch Mông cười nói mấy câu....
"Em muốn theo đuổi chị sao?" Kha Nhược Sơ bừng tỉnh khi nhớ đến câu này.
"Cô gái mặc đồ đen, nhìn xinh đẹp thật." Giọng nói quen thuộc của chuyên viên trang điểm lại vang lên sau một hồi lâu không nói, vẫn là không nhịn được cười nói chuyện nhảm với Kha Nhược Sơ một câu.
Kha Nhược Sơ phát hiện có lẽ chuyên viên trang điểm cũng nhìn chung hướng với cô, "Vâng."
"Em cũng đẹp a." Trang điểm xong, chuyên viên trang điểm ngó trái ngó phải nhìn mặt Kha Nhược Sơ, dường như rất hài lòng với tác phẩm của bản thân, cô ấy lấy chụp một tấm ảnh, "Yên tâm đi, đêm nay chị đây sẽ làm em xinh đẹp động lòng người nhất ở đây."
Kha Nhược Sơ cười cười, không nói thêm.
"Chị, tối nay chị đến đây không phải vì em sao?" Bạch Mông đối với quan hệ của Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ vẫn canh cánh trong lòng, cô cân nhắc trên dưới hỏi tiếp, "Có phải chị đến tìm Nhược Sơ không?"
"Không phải em bắt chị tới à?" Thịnh Như Ỷ cũng không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói, "Chị cũng mới biết là em ấy biểu diễn cùng em đấy."
Bạch Mông nhẹ giọng "Ò", "Chị đừng có giả vờ, hai người khẳng định có âm thầm liên hệ với nhau, chứ nếu không hôm đó chị hỏi em số điện thoại cậu ấy làm gì? Chị, chị đừng gạt em."
"Có là có, mà không chính là không.
Có chuyện gì tốt mà phải giấu?" Thịnh Như Ỷ ngước mắt, nhắc nhở Bạch Mông, "Về sau em đừng có nói hươu nói vượn nữa."
"Hai người...!thật sự không có sao?"
Thịnh Như Ỷ nghiêng người, liếc Bạch Mông một cái, không nhanh không chậm nói, "Em thích tự biên tự diễn như vậy, sao không đổi nghề thành biên kịch đi? Chờ viết kịch bản xong, chị đầu tư cho em được không?"
Một lời nói đã không thích hợp rồi, lại dỗi rồi, Bạch Mông không còn lời gì để nói, chẳng lẽ não cô phát triển quá mức a?
....
Buổi biểu diễn bắt đầu lúc 8 giờ.
Mà Kha Nhược Sơ và Bạch Mông diễn sau.
Thịnh Như Ỷ ngồi ở hàng thứ nhất, rất gần sân khấu, quan sát rất tốt, nhưng có lẽ gần đây làm việc quá nhiều, cho nên cảm giác hơi mệt.
Buổi biểu diễn tiến hành được một nữa, Thịnh Như Ỷ muốn đi ra ngoài hít thở cũng sẵn tiện hút điếu thuốc, sau khi MC kết thúc lời nói, đèn trên sân khấu cũng tắt, để lại một sân khấu tối tăm, nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được nhân viên đang vội vã bố trí sân khấu.
Chờ đến khi đèn trên sân khấu sáng lên lại, không gian tĩnh lặng, có lẽ đã chuẩn bị xong.
Tầm mắt cô dừng lại ở cây đàn piano trước mặt, phía sau còn có một cô gái mặt váy trắng, Thịnh Như Ỷ lại ngồi lại.
Ngày thường, Kha Nhược Sơ luôn trang điểm nhẹ nhàng hoặc cho có, khác xa so với trang điểm cho buổi biểu diễn hôm nay.
Mặc dù lúc này trang điểm để biểu diễn nhưng mà nhìn Kha Nhược Sơ vẫn xinh tươi và tinh tế, đặc biệt là những ngón tay thon dài tung nhảy trên phím đàn, nhưng dưới ánh đèn sân khấu thì khí chất trầm ổn tao nhã dường như đạt tới mức cực hạn.
Ánh mắt Thịnh Như Ỷ không dời đi, rõ ràng là hoà tấu, nhưng ánh mắt cô vẫn luôn nhìn về phía cây đàn piano, không chỉ có thính giác thư giản mà cả thị giác cũng được thư giản theo.
Bất tri bất giác, bao nhiêu mệt nhọc cũng tan biến.
Chuyên viên trang điểm nói không sai.
Đêm nay, Kha Nhược Sơ lâu nay sống kín tiếng và dè dặt thực sự làm cho