Sau một tháng, Kha Nhược Sơ lại theo Thịnh Như Ỷ về nhà.
Cô nhớ rõ lần trước khi ở đây, cô hồi hộp xấu hổ muốn chết, trong lòng còn nhận định, sẽ không bao giờ gặp lại Thịnh Như Ỷ.
Cho nên mới nói, kế hoạch không bao giờ đuổi kịp sự biến hoá.
Cửa nhà mở ra.
Phòng khách trước sau như một, vẫn sạch sẽ gọn gàng.
Thân xác to lớn của Điềm Đậu lập tức chạy đến chào đón, dán dán lên người Thịnh Như Ỷ, có chút không vui.
Kha Nhược Sơ đứng ở bên cạnh Thịnh Như Ỷ, vẫn có chút sợ, làm nhớ đến con chó vừa rồi ở trong khu nhà, thật sự đối lập, Điềm Đậu vẫn đáng yêu hơn.
Điềm Đậu thử thăm dò, có chút ngại ngùng, nhưng lại muốn tiếp xúc với Kha Nhược Sơ.
"Hình như Điềm Đậu còn nhớ đến em?" Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ, ngạc nhiên nói.
Thịnh Như Ỷ cong lưng, xoa đầu Điềm Đậu, giống như dỗ đứa trẻ con vậy, "Đúng vậy, Điềm Đậu của chúng ta thông minh nhất."
Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ cúi đầu cười, giống như chỉ cần chơi với chó, Thịnh Như Ỷ sẽ hết sức dịu dàng, sẽ không cho người cảm thấy cái ôn nhu này xa lạ.
"Dám sờ nó sao?" Thịnh Như Ỷ nhớ tới lời Kha Nhược Sơ, cô gái này từng bị chó cắn cho nên vẫn luôn sợ chó.
Đêm nay cũng vậy, một con chó chạy đến đã làm cô gái này bất động.
Kha Nhược Sơ do dự, lần trước đến đây, cô không dám sờ, kích cỡ của Điềm Đậu quá lớn, nếu là loại chó nhỏ, có lẽ cô sẽ chống đỡ mà sờ.
"Thử đi." Thịnh Như Ỷ đứng thẳng người dậy, chuyển sang nhìn Kha Nhược Sơ, "Nếu sợ hãi gì đó thì thử làm một lần, về sau sẽ tự phát hiện nó không đáng sợ như vậy."
Kha Nhược Sơ bừng tỉnh với cách nói này, cô càng trốn tránh thì càng mất đi can đảm, mà đã không có can đảm thì sẽ trốn tránh, đúng là một cái vòng tuần hoàn đáng sợ.
Sau đó, ngây ngốc mà đồng ý.
Cô đối với mẹ cô chính là như vậy.
Đêm nay, Kha Nhược Sơ mới ý thức được, cô phải nên từ sớm giải quyết vấn đề mâu thuẫn này với mẹ cô, mà không phải né tránh, có lẽ chuyện phát sinh đêm nay, cũng không có nặng nề như cô nghĩ.
Khoảng cách cũng không xa, Kha Nhược Sơ đưa tay ra, bởi vì có Thịnh Như Ỷ ở bên cạnh, cô có một loại cảm giác an toàn, trong lòng không còn sợ hãi như trước.
Lòng bàn tay chạm vào bộ lông mềm mại.
Lại nhẹ nhàng xoa xoa.
Đừng nhìn kích cỡ Điềm Đậu lớn như vậy, thật ra nó rất hiền lành và đáng yêu, Kha Nhược Sơ sờ sờ đầu nó, nó còn quẩy cái đuôi rồi xoắn người, đi đến làm nũng với Kha Nhược Sơ.
Vừa thấy Điềm Đậu làm nũng, Kha Nhược Sơ thử đến gần nó hơn, càng thêm thân mật.
Kha Nhược Sơ không ngờ bản thân còn dám chơi với chó, rồi còn thấy nó đáng yêu.
"Tại sao nó gọi là Điềm Đậu, rõ ràng là lớn thế này." Kha Nhược Sơ vẫn tò mò về cái tên, vừa nghe Điềm Đậu, đa số mọi người sẽ nghĩ là một con chó nhỏ đáng yêu.
Bởi vì cười lên sẽ rất vui tươi, giống như con người của cô gái này, so với người khác rất trong sáng, Thịnh Như Ỷ nhìn chằm chằm Kha Nhược Sơ, từ từ nói, "Bởi vì cười lên rất ngọt."
"Nó còn cười sao?" Kha Nhược Sơ bán tin bán nghi, còn nghiêm túc hỏi.
"Có chứ." Thịnh Như Ỷ còn nhìn chằm chằm Kha Nhược Sơ, "Trêu một chút sẽ đỏ mặt."
Sẽ đỏ mặt...
Kha Nhược Sơ phản ứng chậm một nhịp, biết bản thân lại bị Thịnh Như Ỷ ghẹo.
Kha Nhược Sơ không nói lời nào, chỉ nhìn Thịnh Như Ỷ rồi cười.
"Em ngủ ở phòng của Bạch Mông đi, bây giờ con bé còn không thèm đến đây ở nữa."
Thịnh Như Ỷ rất hy vọng Bạch Mông có thể ở bên đây nhiều, thêm một người ở chung sẽ có người nói chuyện, nhưng mà con nhỏ kia sau khi có bạn trai, liền quên mất người chị này rồi, vứt lên tới chín tầng mây.
Kha Nhược Sơ gật đầu, xưa nay ý kiến cô không nhiều lắm.
Tắm xong, tắt đèn không bao lâu.
Kha Nhược Sơ ở trên giường lăn qua lộn lại, cũng không ngủ được, cũng không phải vì lạ giường, mà chỉ là tâm trạng có chút phiền, nhắm mắt lại thì nghĩ rất nhiều chuyện.
Đèn ở đầu giường bị cô hết tắt rồi mở.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng vẫn bật đèn lên.
Trong ngực Kha Nhược Sơ ôm một cái gối đầu, dựa vào giường rồi lại phát ngốc, vén chăn lên đi xuống giường, cô đến cửa sổ, kéo rèm ra.
Phòng ở tầng hai vừa vặn hướng ra sân thượng.
Dù sao cũng không ngủ được, Kha Nhược Sơ đẩy cửa ban công ra muốn đi ra hóng gió.
Kha Nhược Sơ phát hiện đèn sân thượng sáng lên.
Cô nhìn kỹ thì thấy Thịnh Như Ỷ mặc váy ngủ ngồi trên cái bàn dài, trên bàn còn có máy tính, một cái gạt tàn thuốc, hai tay đặt trên bàn.
Đương nhiên, trong tay còn có một điếu thuốc, sắp hút xong.
Sân thượng ở trên lầu hai là thiết kế theo yêu cầu của Thịnh Như Ỷ, mục đích ban đầu là mở tiệc ở đây, cô thích náo nhiệt không thích ở một mình.
Nghe được tiếng bước chân nhỏ.
Mắt Thịnh Như Ỷ dời từ màn hình máy tình nhìn ra phía sau, áo ngủ trên người Kha Nhược Sơ là áo ngủ của cô, một đầu tóc rồi tung, nhìn như vậy, nhưng thật ra trông trưởng thành hơn nhiều.
Nhìn nhìn, Thịnh Như Ỷ vựa vặn quay đầu lại, hỏi, "Sao giờ này còn chưa ngủ?"
Kha Nhược Sơ đã muốn chạy đến trước mặt Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ mắt nhìn hồ sơ trong máy tính lại hỏi, "Không ngủ được à"
"Vâng." Kha Nhược Sơ trả lời.
Thịnh Như Ỷ dập điếu thuốc trong tay, quay đầu lần thứ hai nhìn Kha Nhược Sơ, "Đứng ngốc ở đó làm gì.
Ngồi đi."
Kha Nhược Sơ ngồi ở bên cạnh Thịnh Như Ỷ, chú ý trên gạt tàn có vài điếu thuốc đã hút xong, ánh mắt đảo qua màn hình máy tính, chắc là hồ sơ công việc.
Đã giờ này rồi, mà cô ấy còn tăng ca.
Trong lòng Kha Nhược Sơ lại áy náy, vội vã xin lỗi Thịnh Như Ỷ, "Thật xin lỗi.
Hôm nay, đã làm chậm trễ công tác của chị."
"Không, ngủ không được, cho nên tìm chuyện để làm thôi." Bởi vì mất ngủ, cho nên tìm việc để làm để thời gian trôi qua đi, bình thường cô cũng vậy.
Trong lòng Kha Nhược Sơ mới đỡ hơn một chút, cô nhìn chằm chằm vào đầu thuốc lá, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhịn được, mà nhẹ nhàng hỏi, "Sao chị hút nhiều vậy?"
Thịnh Như Ỷ, "Chỉ hút một điếu."
Kha Nhược Sơ tích cực nhắc nhở, "Ban nãy chị đã hút một điếu rồi."
Nhìn đôi mắt long lanh kia, Thịnh Như Ỷ cũng nghẹn lời, không biết nói cái gì, một lúc sau mới nói, "Vậy hôm nay không hút nữa."
Hai người mất ngủ ngồi ở trên sân thượng mà hóng gió.
Lúc đầu, Kha Nhược Sơ còn ngẩng đầu ngắm sao, còn thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh, ngón tay thon dài gõ trên bàn phím, rất bận rộn.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy cô ngồi bên cạnh thật vướng bận.
Thịnh Như Ỷ không cảm thấy vướng bận, ngược lại thích có người ngồi bên cạnh, so với một mình vẫn tốt hơn, "Còn chưa muốn ngủ à?"
Thấy cảm xúc của Kha Nhược Sơ hạ xuống, Thịnh Như Ỷ khép máy tính lại, nhớ tới cái gì đó, cô đứng dậy nói, "Đi với chị."
Kha Nhược Sơ không hiểu chuyện gì cũng đi theo.
Thịnh Như Ỷ mang Kha Nhược Sơ đến thư phòng lầu hai.
Cửa sổ sát đất, có thể nhìn ra bờ hồ, tầm nhìn thật tốt.
Đi vào, đập vào mắt Kha Nhược Sơ chính là cây đàn piano, "Chị cũng đàn piano sao?"
"Ngẫu nhiên." Đầu ngón tay Thịnh Như Ỷ tuỳ ý mà đàn trên phím đàn, một chuỗi tiếng nhạc vang lên, nhớ đến đêm nay bị cô gái này làm cho kinh ngạc, nếu hai người đều mất ngủ, vậy thì...!"Nếu không ngủ được, hay là đàn cho chị nghe đi."
"Được a." Kha Nhược Sơ lập tức đồng ý.
Hơn nữa, có lẽ đây là lần đầu tiên Kha Nhược Sơ tích cực đánh đàn như vậy.
Kha Nhược Sơ ngồi cố định trước cây đàn, sau đó ngoái đầu nhìn Thịnh Như Ỷ, "Chị muốn nghe bài gì?"
Thịnh Như Ỷ ngồi vào sô pha, "Em chọn đi."
Kha Nhược Sơ cũng tiện tay mà đàn một khúc, nhớ cái gì thì đàn cái đó, bởi vì cô cũng không có một khúc nhạc yêu thích nào cả, rốt cuộc đối với chuyện đàn piano, cô cũng còn mâu thuẫn.
Giai điệu nhạc cứ thế vang lên trong căn phòng yên tĩnh, khúc nhạc dạo nhẹ nhàng.
Thịnh Như Ỷ thoải mái dựa vào sô pha, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nghe, cô còn cho rằng Kha Nhược Sơ sẽ tấu một vui vẻ, nhưng không phải vậy, nghe trong khúc nhạc này giống như cất giấu một tâm sự.
Khúc nhạc kết thúc.
"Sao lại đi học đàn?" Thịnh Như Ỷ hỏi.
Kha Nhược Sơ lại đàn theo nhạc phổ trên cây đàn, dường như thất thần mà nói, "Mẹ em thích, bà ấy muốn học nhưng lại không có cơ hội, vì vậy để em học."
Dừng một chút....
"Khi còn nhỏ, lúc tâm trạng mẹ em không tốt, sẽ bảo em đánh đàn cho bà ấy nghe.
Nhưng mà nếu em đàn không tốt, bà ấy sẽ càng tức giận.
Về sau nghĩ không muốn chọc bà ấy tức giận, cho nên mỗi ngày đều luyện." Kha Nhược Sơ một bên đàn một bên nói.
Không biết vì lý do gì, mà đêm nay cô thật sự cần nói chuyện với một ai đó, rõ ràng Thịnh Như Ỷ không hỏi nhiều mà cô lại nói nhiều hơn vậy.
Lời nói này, Kha Nhược Sơ vừa cười vừa nói, bên tai lại là giai điệu vui vẻ tương xứng, nhưng Thịnh Như Ỷ lại nghe ra ý khác, hơn nữa lúc nhắc đến mẹ, cảm xúc của Kha Nhược Sơ hạ xuống rất nhiều.
Thời thơ ấu, có những chuyện xảy ra, về sau sẽ ghi nhớ rất khó xoá nhoà.
"Ngay từ đầu, em không thích học y, nhưng mẹ em đã lên kế hoạch hết rồi, cho nên cứ đi học...." Kha Nhược Sơ nói rồi dừng lại, cảm thấy chủ đề đi hơi xa, cô nói mấy lời này với Thịnh Như Ỷ làm gì.
Lại cúi đầu, yên lặng đánh đàn.
Thịnh Như Ỷ đi đến bên cạnh Kha Nhược Sơ, ngồi xuống, cô liếc nhìn Kha Nhược Sơ hỏi, "Vậy bản thân em thích gì?"
"Em không biết...." Vấn đề này, thế nhưng Kha Nhược Sơ lại không biết trả lời thế nào, nhất thời thất thần đến tiết tấu cũng loạn, cô nhìn Thịnh Như Ỷ cười hỏi, "Chị, có phải chị cảm thấy em sống mà không có chủ kiến...!vô dụng lắm đúng không?"
Tự coi nhẹ bản thân.
Bởi vì cô luôn nghĩ vậy, đến bản thân thích cái gì cũng không biết, giống như vì người khác mà sống qua ngày.
Thịnh Như Ỷ nhìn cô một lát, lại nhẹ giọng nói, "Không thích đàn thì đừng đàn, không cần cứ như vậy ôm ấm ức vào người."
Kha Nhược Sơ nhìn cô, tiếng đàn du dương dừng lại.
Sao mỗi một câu nói đều chạm đến tâm cô vậy?
Thịnh Như Ỷ rũ mắt, gõ trên phím đàn hai cái, phát ra tiếng réo rắt, "Sống ích kỷ một chút, mới vui vẻ."
Ích kỷ mới vui vẻ, lần đầu tiên có người dạy Kha Nhược Sơ làm người phải ích kỷ, quả nhiên con người này thật đặc biệt.
Thịnh Như Ỷ giơ tay, tuỳ ý lật vài khúc nhạc, nói, "Để chị đàn, đàn không tốt thì em dạy chị."
"Em...." Mặc dù, Kha Nhược Sơ đàn nhiều năm rồi, cũng không dám đứng ra dạy người ta.
Tính cách của cô nói dễ nghe là khiêm tốn, nói khó nghe là tự ti.
Đã bắt đầu đàn, Kha Nhược Sơ muốn nói thì cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng, lập tức yên lặng.
Một đôi tay mảnh khảnh nhấn những phím đàn trắng đen, trông càng xinh đẹp hơn, rất thuần thục còn ưu nhã, cơ hồ không tìm ra được chỗ nào tì vết, Kha Nhược Sơ muốn nói là Thịnh Như Ỷ quá khiêm tốn rồi, có chỗ nào cần cô dạy chứ.
Kha Nhược Sơ yên lặng nhìn chằm chằm ngón tay Thịnh Như Ỷ.
Đáy lòng cảm thán, đến tay mà cũng đẹp nữa, cho dù là hút thuốc hay đánh đàn đều đẹp cả.
Giai điệu nhẹ nhàng, tâm tình của Kha Nhược Sơ cũng bĩnh tình, giống như có thể nghe Thịnh Như Ỷ đàn cả đêm.
Khúc nhạc còn có hợp tấu 4 tay, hai người không ai nói gì, hai người rất ăn ý, hai đôi tay đồng thời đặt lên phím đàn.
Thịnh Như Ỷ quay đầu hỏi, "Bắt đầu chứ?"
Kha Nhược Sơ tập trung, "Vâng."
Thịnh Như Ỷ đàn trước, Kha Nhược Sơ nối gót theo sau.
Là giai điệu quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa.
Kha Nhược Sơ nghiêm túc đánh đàn, tiết tấu ngày càng nhanh, ngón út hai người lơ đãng sẽ chạm vào nhau.
Mỗi làm chạm phải, Kha Nhược Sơ lại ngượng ngùng.
Dần dần, trên gương mặt cô lại xuất hiện một nụ cười nhẹ, vẫn không tan đi
Rõ ràng là luyện đàn từ nhỏ nhưng đêm nay đàn lên...!cư nhiên cô có cảm giác rất đặc biệt, thậm chí còn muốn đàn nhiều hơn.
Có lẽ, về cơ bản cô không ghét đàn dương cầm, mà là chán ghét mẹ cô sắp đặt cho cô không sót thứ gì, càng ghét bản thân không thể thay đổi