Kha Nhược Sơ nghe câu này, giống như có sự dịu dàng lướt qua đầu quả tim, sóng mũi cay cay chỉ trong nháy mắt, đồng tử của cô thoáng chốc đầy nước mắt, nhịn không được muốn khóc.
Không phải vì chịu ấm ức, mà có người quan tâm đến cô.
Hoãn chốc lát, Kha Nhược Sơ mới mở miệng, "Thật đói bụng, không biết ăn cái gì."
Cũng không phải là không biết ăn cái gì, chỉ là không biết nên nói gì.
Kha Nhược Sơ đơn thuần muốn nghe giọng nói của Thịnh Như Ỷ, muốn cùng Thịnh Như Ỷ nói đôi câu mà thôi.
Nghe thấy cái giọng ấm ức kia, Thịnh Như Ỷ không nói gì nữa mà trực tiếp hỏi, "Em đang ở đâu? Chị đi ăn cùng em nha."
Kha Nhược Sơ giật mình, điều cô hy vọng nhất bây giờ, là tìm được sự an ủi của Thịnh Như Ỷ qua điện thoại, chứ không phải là hy vọng có thể cùng Thịnh Như Ỷ đi ăn, ngoài dự kiến lại được nghe Thịnh Như Ỷ nói đi ăn cùng.
"Em...!ở trường."
Điện thoại bên kia là tiếng nói dịu dàng, "Chờ chị đến."
Kha Nhược Sơ hít hít cái mũi, giống như con mèo nhỏ mà, "Vâng."
Thịnh Như Ỷ mới vừa buông điện thoại ra.
"Ai đó?" Lâm Nghiên đi lên hỏi trước, cô cực kỳ tò mò cái người có biệt danh "thỏ con" này là ai, nhìn cái biệt danh thôi, cũng đoán được là một cô gái đáng yêu.
"Bạn thôi." Thịnh Như Ỷ nói lại, "Mình có chút việc, không uống rượu với cậu nữa."
Lâm Nghiên nhìn thấy phản ứng của Thịnh Như Ỷ càng tò mò thêm, chỉ một cuộc gọi thôi mà đã gọi người này đi rồi, Thịnh tổng đối xử với bạn gái không phải thế nha, "Bạn sao? Bạn kiểu nào mà gọi một cái cậu liền đi vậy? Mình cũng muốn làm quen nha."
Thịnh Như Ỷ im lặng, sau đó nhàn nhạt nói với Lâm Nghiên, "Mình đi đây."
Lâm Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng Thịnh Như Ỷ, cuối cùng là thế nào vậy? Chẳng lẽ gặp được chân ái rồi sao?
...
Hai mươi phút sau, ở cửa trường học.
Kha Nhược Sơ nhìn thấy Thịnh Như Ỷ.
Lúc mặt đối mặt, Kha Nhược Sơ cực kỳ muốn ôm lấy Thịnh Như Ỷ, cũng rất muốn hỏi tại sao Thịnh Như Ỷ lại đối xử với cô tốt như vậy? Chỉ là nghe được trong giọng nói mà biết cô chịu ấm ức, cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt cô.
Kha Nhược Sơ cười, nhưng đôi mắt vẫn hồng hồng.
Thịnh Như Ỷ thấy mất mát, nói đúng hơn là...!đau lòng.
Cảm giác này có lẽ là đau lòng? Muốn đem thỏ con ôm vào trong lòng, dỗ dành an ủi một chút.
Lúc lái xe đến đây, cô cũng ý thức được, cô đối với cô gái này để tâm quá mức rồi.
Cứ như vậy, hai người mặt đối mặt một lát, cùng với tâm tư khác nhau.
Gió thu mang theo hơi lạnh thổi đến.
Mấy cây bạch quả ở bên trường cũng lung lay, một cơn gió thỏi quá, lá cây sàn sạt rời xuống.
Thịnh Như Ỷ lấy một cái lá khô ở trên tóc Kha Nhược Sơ xuống, nhìn đôi mắt hồng hồng kia, cười cười, "Đúng thật là thích khóc nhè."
Kha Nhược Sơ ngây ngô với nụ cười của Thịnh Như Ỷ.
"Hôm nay không phải về nhà ăn cơm sao? Lại cãi nhau với mẹ à?"
"Vâng, sau đó không ăn nữa cũng không ở nhà." Kha Nhược Sơ cảm thấy bao nhiêu áp lực vừa rồi, bây giờ đã tan không có một mảnh.
"Chị cũng thường như vậy." Lúc trước, Thịnh Như Ỷ và mẹ cô cũng mâu thuẫn gay gắt, về sau cuộc sống độc lập rồi, cô rất ít khi liên lạc với mẹ cô, ngày thường càng không lui tới.
Nghe Thịnh Như Ỷ nói vậy, Kha Nhược Sơ giật mình.
"Người lớn nói chưa chắc cái gì cũng đúng, không cần cái gì cũng phải nghe." Thịnh Như Ỷ nghiêng đầu nhìn Kha Nhược Sơ mà nói, cô cảm thấy cô gái này quá ngoan lại rất nghe lời, có ấm ức cũng tự chịu đựng, thật ngốc.
Kha Nhược Sơ hâm mộ Thịnh Như Ỷ, nghĩ muốn có cuộc sống như Thịnh Như Ỷ, rất tự do tự tại.
Đột nhiên, Kha Nhược Sơ nhớ đến Thịnh Như Ỷ đêm đó uống say, tựa lên vai cô, người tự do tự tại, có đôi lúc cũng sẽ yếu đuối.
"Ăn cái gì đi."
"Vâng~" Kha Nhược Sơ chậm nửa nhịp mới hỏi lại, "Tối nay, chị không ăn sao?"
"Chị ăn rồi." Ăn cùng Lâm Nghiên.
Đều đã ăn tối rồi, còn cố ý đến đây đi cùng cô, điều này là cho Kha Nhược Sơ cảm động.
Vẫn đến khu phố ở gần trường đại học, tiệm ăn A Hữu hôm nay không mở cửa, chắc là ở bệnh viện chăm con gái.
Kha Nhược Sơ rất đói, gặp tiệm ăn nào đi trực tiếp đi vào.
Gọi một tô nửa mì nửa sủi cảo chiên.
Kha Nhược Sơ phát hiện gần đây cô ăn rất được, đặc biệt là ở trước mặt Thịnh Như Ỷ, Thịnh Như Ỷ nói thấy cô ăn cũng thèm ăn theo, Kha Nhược Sơ cũng cảm thấy chỉ cần ăn cùng Thịnh Như Ỷ, cô ăn gì cũng thấy ngon.
Thịnh Như Ỷ ngồi đối diện, nhìn chằm chằm Kha Nhược Sơ, lại không ăn, Kha Nhược Sơ ngại ngùng, "Chị, ăn cùng em đi, một mình em ăn không hết."
"Không ăn, chị đang giảm cân."
"Chị còn giảm cân sao?" Kha Nhược Sơ cảm thấy dáng người của Thịnh Như Ỷ đã rất cong rồi.
"Em thấy dáng người chị đẹp sao?" Thịnh Như Ỷ cười cười hỏi lại.
"Đúng vậy....!A." Kha Nhược Sơ trả lời có chút thẹn thùng, bởi vì bây giờ trong đầu cô chỉ đang nghĩ đến ngực của người ta, còn đang buồn bực, tại sao Thịnh Như Ỷ gầy thế, nhưng mà ngực lại hấp dẫn vậy.
"Đã lớn tuổi rồi, không khống chế lượng calo rất dễ mập."
Nghe Thịnh Như Ỷ nói tuổi lớn, Kha Nhược Sơ lập tức phản bác, "Không có nha."
"Không cảm thấy chị lớn tuổi à?"
Cái đề tài này thực sự nhạy cảm, Kha Nhược Sơ liên tục lắc đầu.
Thịnh Như Ỷ cười, nghĩ lại lớn hơn mười tuổi cũng không là vấn đề lớn, cô và Kha Nhược Sơ cùng ăn chung, có rất nhiều người còn nhầm lẫn nói các cô là người yêu.
Kha Nhược Sơ ăn rất ngon, Thịnh Như Ỷ thấy vậy, cảm giác thèm ăn cũng bị gợi dậy.
"Mì thịt bò, ăn rất ngon." Kha Nhược Sơ giống như nhìn thấy tâm tư của Thịnh Như Ỷ, có thể là gần đây hay đi ăn cùng nhau, cho nên cũng không e dè như lúc trước, cô trực tiếp gặp một miếng sủi cảo chiên lên, đưa đến trước miệng Thịnh Như Ỷ, "Chị nếm thử đi."
Cũng đã dâng tận miệng rồi.
Thịnh Như Ỷ nhìn mắt Kha Nhược Sơ, sẵn tiện cắn một miếng.
Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ cúi đầu cắn miếng sủi cảo, sau khi cắn xong, đột nhiên tay gắp sủi cảo không ổn, thiếu chút nữa là rơi xuống, có chút hoảng loạn, "Chị có muốn chấm chút dấm không? Em thấy chấm vào dấm ăn càng ngon hơn."
"Vâng." Cảm giác thèm ăn của Thịnh Như Ỷ cũng bị gợi lên.
Kha Nhược Sơ cẩn thận mà chấm dấm, đem phần còn lại của sủi cảo đưa đến bên miệng Thịnh Như Ỷ, lúc này đút Thịnh Như Ỷ ăn, so với lúc nãy bình tĩnh hơn nhiều, "Ăn ngon không chị?"
"Ngon."
"Vậy ăn thêm một cái