Trong phút chốc, Kha Nhược Sơ lúng túng.
Nhưng mà không ngờ Bạch Mông lại kích động....
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, không thể nào có chuyện đó." Bạch Mông rung đùi đắc ý, nhấn mạnh ba lần, không chờ Kha Nhược Sơ nói gì, cô đã tự phủ nhận lời nói trước đó của bản thân.
Kha Nhược Sơ mở to mắt, hoàn toàn không ngờ được Bạch Mông sẽ phản ứng thế này, giống như Thịnh Như Ỷ mà thích cô thì cây vạn tuế cũng ra hoa.
Cô không nhịn được mà nghĩ, có phải cô đã thích một người không nên thích không?
Không trách Bạch Mông lại có thái độ này, cô vừa nói ra người kia có phải chị cô không thì trong đầu cô lại suy nghĩ đến lời Kha Nhược Sơ nói, người kia rất dịu dàng, còn biết dỗ dành người khác, đặc biệt là còn nấu ăn.
Cho nên phản ứng lại của Bạch Mông chính là: Sao có thể là chị cô ấy được?
Tuyệt đối không có khả năng này! Chị cô vốn có tiếng là người không dễ chọc, hơn nữa sẽ không vào nhà bếp.
Đột nhiên, cái đề tài này không thể nói thêm được nữa.
"Mình đi rửa mặt." Kha Nhược Sơ chán nản xuống giường, đi vào trong nhà vệ sinh.
Trước khi ngủ, Bạch Mông vẫn không tha còn quấn lấy Kha Nhược Sơ mà nhiều chuyện, "Cậu kể cho mình nghe thêm chuyện của cậu và chị ấy đi, hai người quen biết nhau như thế nào?"
"Mình mệt rồi, đi ngủ đây." Kha Nhược Sơ nằm nghiêng trên giường, mặc dù không buồn ngủ nhưng vẫn nói vậy.
Cô không có tâm trạng mà cùng Bạch Mông nói về chuyện này nữa, trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến câu nói không thể nào của Bạch Mông.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, thật đúng là tự mình đa tình.
Tắt đèn, Kha Nhược Sơ vẫn còn mở mắt.
Cô cho rằng sau khi tâm sự với Bạch Mông sẽ bớt bối rối, nào ngờ nói xong càng bối rối hơn.
...
Cuối tháng mười, trời mưa tầm tả kéo dài hơn cả tuần, mãi cho đến đầu tháng 11, bầu trời mới trong xanh trở lại.
Thời tiết này rất thích hợp để đi chơi.
Đúng hẹn cùng đi biển.
Khi Kha Nhược Sơ ở cấp cứu, toàn bộ ngày phép của cô vẫn chưa dùng, cho nên xin nghỉ hai ngày cũng không gặp vấn đề trở ngại.
Bạch Mông cũng muốn đi nhưng không xin nghỉ được, cho nên không thể đi.
9 giờ sáng, ở sân bay.
Lúc Lâm Nghiên nhìn thấy Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ cùng nhau đến sân bay, xuất hiện ở trước mặt cô, trong lòng tự dưng có cảm giác "bất an".
Cái này dựa vào trực giác của phụ nữ.
"Cậu bận rộn như vậy, lúc trước nói không muốn đi mà.
Sao đột nhiên lại thay đổi ý định vậy?" Lúc Lâm Nghiên hỏi Thịnh Như Ỷ, cũng lơ đãng đánh giá Kha Nhược Sơ đang đứng kế bên, Thịnh tổng đối với người gọi là em gái này, đúng là tốt hết chỗ nói.
Hoá ra Thịnh Như Ỷ không định đi sao? Kha Nhược Sơ nghe Lâm Nghiên nói xong mới biết được.
"Tháng này có nhiều dự án lớn, mình muốn đi nghỉ xả hơi hai ngày, không được à?"
Lâm Nghiên: "Đương nhiên là được, mình đã rủ cậu đi từ sớm rồi mà."
Sau khi làm thủ tục xong.
Lâm Nghiên và Thịnh Như Ỷ ngồi cùng nhau, Kha Nhược Sơ ngồi ở dãy ghế phía trước các cô, gần cửa sổ.
"Đừng nói với mình, cậu cố ý đi cùng cô nhóc đó nhé?" Lâm Nghiên quay sang nhìn Thịnh Như Ỷ, nhẹ giọng hỏi.
Mặc dù hỏi thế, nhưng mà giác quan thứ sáu mách với cô rằng tám phần là vậy.
Thịnh Như Ỷ thản nhiên liếc nhìn, không trả lời.
"Sao nào, có phải sợ mình ăn mất em gái của cậu a?" Lâm Nghiên tiếp tục hỏi, mắt không chớp mà quan sát biểu cảm của Thịnh Như Ỷ, giống như đang cực lực tìm ra chút manh mối gì đó.
"Tối hôm qua, mình ngủ không ngon, nghỉ ngơi chút đây." Trên mặt Thịnh Như Ỷ không có bất kỳ biểu cảm nào, muốn bao nhiêu bình tĩnh thì có bấy nhiêu.
Lâm Nghiên thật đúng là không đoán ra được tâm tư của Thịnh Như Ỷ.
Với phong cách của Thịnh Như Ỷ, nếu coi trọng người nào đó, đã sớm ra tay rồi, đâu thể nào giấu giấu diếm diếm, làm kiểu yêu thầm người ta.
Cái này không giống với phong cách Thịnh Như Ỷ.
Nhưng mà Lâm Nghiên không tìm được lý do khác, vì sao mà Thịnh Như Ỷ lại để bụng với cô gái nhỏ này như vậy?
Lúc đến Tân Thành đã 11 giờ hơn.
Bên khách sạn đã sắp xếp xe chuyên dùng đến đón các cô, sau khi về đến khách sạn, vừa vặn đúng giờ ăn trưa.
Cũng không đi bao xa, chỗ ăn ở ngay tầng 1 của khách sạn.
Mặc dù là kỳ nghỉ của công ty, nhưng có không ít nhân viên mang theo bạn bè hoặc người thân đi cùng, rất đông vui.
Nếu không phải Thịnh Như Ỷ cũng đến đây, dưới bầu không khí náo nhiệt vậy, Kha Nhược Sơ cũng không biết nên theo ai.
Ăn trưa không được bao lâu, Thịnh Như Ỷ đứng dậy, "Mọi người tiếp tục ăn đi, tôi đi nghe điện thoại."
Cô đột nhiên giao lại công việc cho cấp dưới làm, có một số việc cấp dưới không dám quyết định, cho nên không tránh khỏi việc gọi cho cô để xin ý kiến chỉ thị.
Chị ấy lần này giành thời gian đến đây sao? Trước khi ăn cơm, Kha Nhược Sơ có chú ý đến điện thoại của Thịnh Như Ỷ, hình như có không ít cuộc gọi bàn về công việc.
Kha Nhược Sơ nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn Thịnh Như Ỷ đứng ở ngoài nhà hàng nghe điện thoại.
Khoảng cách không xa, có thể thấy rõ mặt Thịnh Như Ỷ, hôm nay cô mặc áy dài, mà cảnh ở phía sau lại là trời xanh biển xanh, gió biển cùng với ánh mặt trời dịu mát.
Kha Nhược Sơ thích nhìn Thịnh Như Ỷ vén tóc, lộ ra một bên sườn mặt đẹp, lúc cười lên lại quyến rũ, giống như có chút ý đồ xấu trong đó nhưng lại lay động lòng người.
"Sao không ăn vậy em? Ăn nhiều một chút đi." Lâm Nghiên ngồi một bên nhắc nhở Kha Nhược Sơ.
"Vâng." Lúc này Kha Nhược Sơ mới hoàn hồn.
Có thể là thông qua Thịnh Như Ỷ biết được Lâm Nghiên theo đuổi cô, cho nên bây giờ Kha Nhược Sơ ở trước Lâm Nghiên có chút e dè.
"Thử cái này đi, cái này khá đặc sắc."
Một ly đồ uống lạnh đưa đến trước mặt Kha Nhược Sơ, hình như là một loại cocktail, thấy vậy cô lập tức nói với Lâm Nghiên, "Em không cần ạ, em không uống rượu được."
Lâm Nghiên thấy cô từ chối, nói thẳng không uống được, ngược lại càng có hứng thú, "Uống một ly thôi, nếm thử mùi vị."
"Chị Nghiên, em thật sự không uống được rượu."
Lâm Nghiên vẫn không buông tha cho Kha Nhược Sơ, "Lần trước, chị uống giúp em nhiều ly như vậy, lần này em uống một ly không được sao? Bên trong không có rượu gì, không có say đâu."
Những lời này đúng là chọc đúng nhược điểm của Kha Nhược Sơ, cô sợ nhất là thiếu người ta cái gì đó.
Lâm Nghiên đã nói như vậy, cô đành căng da đầu mà uống, Lâm Nghiên nói ly này không có rượu, chắc là không sao đâu.
"Rõ ràng là có thể uống được rượu mà nói không uống được." Lâm Nghiên cầm thêm một ly đưa tới, "Nào, uống cùng chị một ly nữa, chị sẽ tha cho em."
"Chỉ là đồ uống thôi mà, không sao đâu."
Dưới sự xúi giục của Lâm Nghiên