Kha Nhược Sơ nghĩ lại, ngày tháng vui vẻ của cô không nhiều lắm, hình như đều liên quan đến Thịnh Như Ỷ.
Cùng nhau đi chơi bóng, ăn cơm, đàn piano, xem phim, còn có dạy cô hút thuốc.
Cái lần Thịnh Như Ỷ dạy cô hút thuốc, đối với Kha Nhược Sơ nó như một loại trải nghiệm mới mẻ, bởi vì Thịnh Như Ỷ làm cho cô tìm được một mặt khác của bản thân, cô cũng có thể sống phóng túng như thế.
Cô thích cảm giác này.
"Đói bụng chưa? Chị đi nấu cơm." Thịnh Như Ỷ cho rằng Kha Nhược Sơ tăng ca, cho nên cơm tối còn chưa nấu, nhưng mà chỉ có hai người ăn cho nên nấu cũng nhanh.
Kha Nhược Sơ tiến lên một bước trước mặt Thịnh Như Ỷ, cô nhấc tay lên, đem lòng bàn tay sờ sờ trán Thịnh Như Ỷ.
Nhưng mà Kha Nhược Sơ từ bên ngoài mới vào nhà, tay vẫn còn lạnh, cho nên cảm giác không được chuẩn lắm.
"Hình như hơi nóng, chị đi đo nhiệt độ lại đi." Kha Nhược Sơ lo lắng Thịnh Như Ỷ vẫn chưa hạ sốt.
"Chiều nay đã đo rồi, hạ sốt rồi." Bởi vì cảm lạnh khá nặng, cho nên cô vẫn còn nhức đầu, Thịnh Như Ỷ cố gắng chống đỡ, mang theo giọng mũi nồng đậm, "Em chơi với Điềm Đậu một lát đi."
Kha Nhược Sơ học y lâu vậy rồi, làm sao mà không biết được trạng thái người bệnh đang tốt hay xấu chứ?
Cô gọi Thịnh Như Ỷ lại, xung phong nhận việc, "Không khoẻ thì nghỉ ngơi đi.
Em nấu cơm cho."
Thịnh Như Ỷ ngạc nhiên, "Em còn biết nấu ăn à?"
"Em chỉ nấu đồ đơn giản thôi." Kha Nhược Sơ nói xong cũng có chút sợ, cái gọi là đơn giản của cô, nói đúng hơn chính là chỉ nấu mì gói.
Nhưng mà dựa theo công thức chế biến làm từng bước, chắc không quá khó? Kha Nhược Sơ nghĩ vậy đó.
"Vậy em đứng kế bên giúp chị đi."
"Chị đi nghỉ đi, giao cho em là được rồi." Kha Nhược Sơ cậy mạnh, nhất quyết không cho Thịnh Như Ỷ vào bếp.
Thịnh Như Ỷ có chút không tin, "Sẽ làm được sao?"
"Vâng~" Ở trước mặt Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ cũng muốn thể hiện một chút, để cho Thịnh Như Ỷ biết mặc dù tuổi cô nhỏ hơn Thịnh Như Ỷ nhiều, nhưng cô vẫn có thể chăm sóc cho Thịnh Như Ỷ.
"Hai ngày nay chị không nghỉ ngơi đàng hoàng sao?" Kha Nhược Sơ nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của Thịnh Như Ỷ, lại dịu dàng nói, "Chị đi ngủ một lát đi, khi nào ăn cơm em gọi chị dậy."
"Đã nói tối nay để chị nấu cho em ăn mà."
"Không sao, lần sau chị nấu cho em là được, tối nay để em nấu cho." Kha Nhược Sơ cười cười, trên má còn để lộ ra cái lúm đồng tiền, nhìn rất ấm áp và ngọt ngào, "Được rồi, chị mau đi đi~"
Dưới sự kiên quyết của Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Ỷ chỉ có thể ở lại không đi vào bếp.
Cô uể oải nằm ở trên sô pha trong phòng khách, đúng là hai ngày nay cô không có thời gian để nghỉ ngơi.
Nếu hôm nay không bệnh, thì cũng không tránh được buổi xã giao.
Trong phòng mở máy sưởi, Kha Nhược Sơ cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo len màu tối, tay áo được xăn lên, sau đó đi vào bếp.
Thịnh Như Ỷ quay đầu, tầm mắt vừa vặn có thể quan sát tình hình bên trong nhà bếp, có một bóng người đang bận rộn.
Thật kỳ diệu, trong nhà chỉ thêm có một người thôi, mà lại ấm áp hơn nhiều.
Thịnh Như Ỷ nằm ở trên sô pha một lát, rồi đứng dậy đi đến ngay cửa nhà bếp, Điềm Đậu ngoan ngoãn yên lặng ngồi xổm bên chân cô, bốn con mắt nhìn chằm chằm Kha Nhược Sơ.
Kha Nhược Sơ mặc trang phục rất thoải mái, một chiếc áo len rộng rãi nhưng lại rất hợp với thân hình nhỏ nhắn, quần jean bó sát có thể nhìn thấy được đôi chân thon gầy lại thẳng tắp.
Mái tóc dài được chải gọn gàng, khi cúi đầu để lộ ra cái gáy trắng nõn xinh đẹp.
Kha Nhược Sơ một bên vụng về cắt rau củ, một bên lại xem hướng dẫn nấu ăn, học rất nghiêm túc.
Thịnh Như Ỷ vừa nhìn là đã biết cô nhóc này chẳng biết nấu ăn, chân tay thì vụng về, rất giống lúc cô mới học nấu ăn.
Đúng là cố chấp mà.
Cầm miếng thăn bò, Kha Nhược Sơ không biết cắt thế nào....
"Để chị làm cho." Thịnh Như Ỷ đi đến bên cạnh Kha Nhược Sơ, muốn lấy con dao trong tay cô đi.
Kha Nhược Sơ quay đầu nhìn Thịnh Như Ỷ, "Không cần."
"Nhìn em xem, thế này gọi là biết nấu ăn sao?" Thịnh Như Ỷ trêu ghẹo, cô thấy Kha Nhược Sơ như một con ruồi không có đầu vo ve trong bếp.
"Học thì sẽ biết." Kha Nhược Sơ nói rất đơn giản với Thịnh Như Ỷ, "Hay là chị em được không? Em muốn học."
Trước khi đến đây, cô không nghĩ sẽ học nấu ăn.
Thịnh Như Ỷ cười, "Sao đột nhiên lại muốn học nấu an, muốn nấu cho ai ăn nè?"
Biết rồi mà vẫn cố ý hỏi, Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, dùng ánh mắt trả lời, sau này cô muốn nấu cơm cho ai ăn, đáp án quá rõ ràng rồi.
Thịnh Như Ỷ không tiếp tục ghẹo Kha Nhược Sơ nữa, mà đến gần Kha Nhược Sơ, nhỏ giọng nói, "Chị dạy em xắt rau."
"Vâng." Kha Nhược Sơ vừa mới trả lời thì đã cảm nhận được hơi ấm cùng với mùi hương, tay bị Thịnh Như Ỷ nắm lấy.
Kha Nhược Sơ lén nhìn bàn tay mềm mại đang đè lên mu bàn tay của cô, đốt ngón tay rất đều, thon gọn lại dài, cũng đẹp giống như cả người Thịnh Như Ỷ vậy.
"Dao phải cầm thế này, em biết chưa?" Thịnh Như Ỷ cúi đầu, dốc lòng dạy cho Kha Nhược Sơ.
"Như vậy sao?" Kha Nhược Sơ quay sang nhìn nhìn Thịnh Như Ỷ rồi hỏi, quay đầu sang mới phát hiện mặt hai người đã áp sát nhau, mặt đều đỏ cả lên, Kha Nhược Sơ cảm nhận không khí bao quanh cô đều ngọt.
"Đúng vậy." Thịnh Như Ỷ cũng nhìn chằm chằm mặt Kha Nhược Sơ, cười đáp lại.
Hai người liếc mắt đưa tình rất ăn ý, chỉ trông chốc lát, bầu không khí trong bếp đã không giống như trước.
Kha Nhược Sơ lại nhìn Thịnh Như Ỷ thêm hai giây, hôm nay Thịnh Như Ỷ không trang điểm, tóc cũng tuỳ ý mà cột lên, mặc dù không có khí chất thanh tú cường tráng ngày thường, nhưng mà cái gợi cảm quyến rũ vẫn là từ xương tuỷ phát ra.
Lúc mới gặp Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ cảm thấy đây là một người đặc biệt, bây giờ vẫn như thế.
Điềm Đậu yên lặng ngồi ở cửa bếp nhìn hai người, lưỡi thè ra cười ngây ngốc, cũng không biết đang vui cái gì.
Kha Nhược Sơ học rất nhanh, cô mím môi, cúi đầu xắt rau rất chăm chú giống như là đang làm thực nghiệm.
Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Kha Nhược Sơ nghiêm túc học nấu ăn vì cô, tâm lại xao xuyến nữa rồi, bất tri bất giác nhìn đến thẩn thờ.
Thích một người, thích đến mức vì người đó mà nguyện ý thay đổi bản thân, có lẽ phần tình cảm này không thể gọi là "thích" được nữa.
Nhất thời không nhịn được.
"Này ngốc."
Kha Nhược Sơ, "Vâng."
Thịnh Như Ỷ mệt mỏi nói, giọng có hơi nghẹn ngào, "Cho chị ôm em một lát."
Tim đập gia tốc, động tác tay của Kha Nhược Sơ dừng lại.
Bởi vì sau khi nói lời kia, hay