Ở ngoài cửa, Bạch Mông đầu tóc rối bời, đôi mắt còn mông lung, vốn dĩ còn đang ngái ngủ, cho đến khi nhìn thấy Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ ôm nhau, hôn tới hôn lui...
Trong nháy mắt, tỉnh táo ra hẳn.
Mới sáng sớm mà trông thấy một màn này, nói thật, so với chuyện tối hôm qua cô chia tay còn kích thích hơn nhiều.
Mặc dù, Bạch Mông không chỉ một lần nói muốn tác hợp cho Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ, nhưng mà trong lời nói đó cũng chỉ là trêu chọc mà thôi, nào ngờ hai người này làm thật chứ? Thật sự không giống với tính cách của hai người.
Cho nên cái người chị ôn nhu mà Kha Nhược Sơ nói....
Cái thông tin này thật sự khủng kiếp, Bạch Mông nhất thời không thể tiếp thu được, giờ phút này tâm trạng giống như cái đầu tóc của cô vậy, thật rối bời.
Bị Bạch Mông bắt gặp, đôi mắt Kha Nhược Sơ cũng không biết nhìn đi đâu, xấu hổ đến mức khó thở, mối quan hệ của hai người bị lội thì thôi, đã thế còn bị Bạch Mông bắt gặp cô và Thịnh Như Ỷ hôn môi.
Giữa ba người, người bình tĩnh nhất là Thịnh Như Ỷ, biểu cảm không thay đổi gì mấy.
Vào lúc bầu không khí trầm mặc đến cực điểm, Thịnh Như Ỷ nghiêng mắt, nhìn Bạch Mông rồi phun ra một câu không nặng không nhẹ, "Chưa thấy người ta hôn môi bao giờ à?"
Ôi...!vấn đề không phải là chuyện hôn môi sao?! Bạch Mông vẫn còn đang tiêu hoá chuyện vừa rồi, thật sự không thể nói lời nào, cảnh vừa rồi đập vào mắt thực sự quá sâu sắc.
Kha Nhược Sơ đem mặt vùi trong lồng ngực Thịnh Như Ỷ, không dám ngẩng đầu, cô thật sự muốn biết, tại sao lúc nào Thịnh Như Ỷ cũng có thể ung dung bình tĩnh được như vậy.
Ánh mắt Bạch Mông trực tiếp nhìn phía Kha Nhược Sơ, một khi mở miệng thì chắc chắn giọng phát ra sẽ cực lớn, "Mẹ kiếp, người cậu thương nhớ là chị của mình sao?!"
Một câu, vang vọng khắp cả căn phòng, trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.
Kha Nhược Sơ cũng bị Bạch Mông làm cho bối rối, Bạch Mông...!có thể nói chuyện bình thường được không.
"Không phải a, cậu sao lại cùng với chị của mình...." Bạch Mông vò đầu bứt tóc, nói đi nói lại rồi vẫn còn nghi hoặc, người mà Kha Nhược Sơ nói là Thịnh Như Ỷ sao?
Ôn nhu, sẽ biết dỗ dành, còn biết nấu ăn, mấy cái này có chỗ nào ứng với Thịnh Như Ỷ được chứ?
Thịnh Như Ỷ cắt ngang lời nói của Bạch Mông, nhàn nhạt hỏi, "Bọn chị yêu đương, có gì sai à?"
"Hai người yêu đương?!" Đôi mắt Bạch Mông mở to tròn, vẫn là một câu hỏi với giọng nói cao vút, thật sự khó tin, nhưng mà ngẫm lại, nếu không yêu đương thì làm sao vừa rồi có thể hôn như thế được.
Đúng là chẳng kịp phòng bị gì đã làm cho rối bời.
"Bọn mình...." Kha Nhược Sơ bị kẹp ở bên trong không biết giải thích thế này, "Mông Mông, không phải mình cố tình gạt cậu, nhưng mà còn chưa biết nói với cậu như thế nào...."
Thịnh Như Ỷ đứng ở bên cạnh Kha Nhược Sơ, lời ít mà ý nhiều, "Ừ, tối hôm qua mới xác định quan hệ."
Không khí rơi vào trạng thái trầm mặc lần thứ hai.
Tối hôm qua mới xác định mối quan hệ, Bạch Mông nhìn Thịnh Như Ỷ rồi lại nhìn Kha Nhược Sơ, tốn hai giây mới tiếp thu được sự thật này.
Bạch Mông giống như chịu một đòn bạo kích, cô vừa mới thất tình mà mới sáng còn nhìn thấy một màn ngược cẩu thế này.
Đã thế hai người này chính là hai người mà cô không thể quen thuộc hơn được nữa.
Thịnh Như Ỷ quay đầu nhìn gương mặt hồng hơn chữ hồng của Kha Nhược Sơ, thật sự muốn cười, cô nhóc này da mặt thật sự rất mỏng.
Thịnh Như Ỷ làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, ôm lấy bả vai Kha Nhược Sơ, cúi đầu nói, "Được rồi, đi ăn sáng thôi em."
"Vâng." Kha Nhược Sơ cũng hận không thể lập tức rời chỗ này.
Vừa đi đến bàn ăn, Bạch Mông vừa quan sát, toàn bộ đường đi cô nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ, chuyện này giống như nằm mơ vậy, hai người này từ lúc nào mà mối quan hệ lại phát triển tốt như vậy? Nhìn bữa sáng trên bàn, cô càng ngốc, "Chị, đừng nói với em, những món này đều do chị làm hết nhé?"
"Không phải chị làm thì em làm à." Thịnh Như Ỷ khịa Bạch Mông một câu, sau đó lại sờ sờ ly sữa ngay chỗ của Kha Nhược Sơ, "Sữa lạnh rồi, để chị đi hâm nóng."
Kha Nhược Sơ giữ chặt tay Thịnh Như Ỷ, muốn đứng dậy, "Không cần."
Thịnh Như Ỷ cười cười, "Không sao, nhanh thôi mà."
Ôi trời ơi, cái ánh mắt này, cái giọng này....
Ánh mắt Bạch Mông nhìn theo thân ảnh của Thịnh Như Ỷ, đôi mắt đều nhìn thẳng, thật sự rất ôn nhu, đây là người chị mười ngón tay không dính nước của cô sao, đây còn có phải là người chị mới sáng sớm rời giường sẽ bực bội hằng hộc của cô không?
Sau một cơn say, Bạch Mông tỉnh dậy, cảm giác như cả thế giới đều thay đổi.
Chờ Thịnh Như Ỷ đi vào trong bếp, Bạch Mông ngồi vào bàn ăn, sau đó xác nhận một lần nữa với Kha Nhược Sơ, "Cậu nói cái chị mà hay hẹn cậu đi ăn...!chính là chị của mình sao?"
Kha Nhược Sơ gật đầu thừa nhận, lúc này cũng cần phải che giấu cái gì nữa.
"Hôm trước, mình hỏi cậu thì cậu lại chối?"
"Mình...."
"Kha Nhược Sơ, cậu được lắm nha, dám theo đuổi chị của mình, đã thế còn không nói cho mình biết sớm!" Bạch Mông sau cơn sang chấn tâm lý, thì bây giờ chỉ còn kích động.
Cô vẫn luôn thắc mắc, người chị xinh đẹp quyến rũ như yêu nghiệt không biết sẽ bị người phụ nữ thế nào bị chinh phục, nào ngờ lại chính là chị em tốt của cô, đúng là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
Kha Nhược Sơ nhỏ giọng nói, "Tối hôm qua, bọn mình mới xác nhận quan hệ."
Nhớ tới ngày Thịnh Như Ỷ xuất viện, ba người các cô cùng nhau đi ăn cơm, Thịnh Như Ỷ còn nói sẽ dạy Kha Nhược Sơ theo đuổi bạn gái....!Bây giờ, Bạch Mông mới biết hoá ra cô chính là cái bóng đèn 5000w.
Hôm đó, hai người này còn làm trò con bò trước mặt cô! Khó trách chị cô lại cười vui vẻ đến vậy.
Thật ra ngay từ đầu, Bạch Mông đã quan sát thấy Thịnh Như Ỷ đối xử với Kha Nhược Sơ rất đặc biệt, chỉ là không nghĩ đến sẽ nảy sinh tình cảm.
Bạch Mông thực sự không thể ngờ, một người cao ngạo như chị cô, lại thích kiểu người non trẻ như Kha Nhược Sơ.
Nói không hẹn hò yêu đương với người nhỏ tuổi hơn, nguyên tắc vứt đi đâu hết rồi? Lần này còn nhỏ mười tuổi.
Càng nghĩ, Bạch Mông không thể ngồi ở đây được, đi đến nhà bếp, thấy Thịnh Như Ỷ ân cần mà hâm nóng sữa bò cho Kha Nhược Sơ, cô đi lên trước, "Chị."
Thịnh Như Ỷ nghe tiếng Bạch Mông, quay đầu lại, "Gì?"
"Trước kia, ai luôn miệng nói với em, là sẽ không hẹn hò với người nhỏ tuổi hơn chị." Bạch Mông khoanh cánh tay,