Thật ra chuyện Bạch Mông muốn giới thiệu cho Thịnh Như Ỷ cho Kha Nhược Sơ chỉ là nói đùa, nhưng mà đêm nay cô thấy chị họ mình dạy Kha Nhược Sơ chơi bóng, nói thật lòng thì cảm thấy hai người này rất xứng đôi, cũng không phải là không thể.
Nhớ trước đây, Bạch Mông rất nhiều lần muốn dạy Kha Nhược Sơ chơi bóng bàn, nhưng Kha Nhược Sơ đều dứt khoát từ chối vì không có hứng thú, nào ngờ đêm nay khi chị họ cô dạy thì Kha Nhược Sơ đã đồng ý, chuyện này có nghĩa là gì chứ?
Còn nữa, chị họ cô là phụ nữ cực phẩm, có biết bao nhiêu người có thể kìm chế mà không thấy sắc nảy lòng tham.
Đương nhiên, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Bạch Mông cảm thấy thú vị.
Còn nữa, lúc này Kha Nhược Sơ cũng nên bắt đầu đoạn tình cảm mới, nếu không, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục cái mối tình đơn phương hơn ba năm sao?
Cách để quên người cũ trong lòng thì việc đi tìm niềm vui mới là cách tốt nhất, Bạch Mông đối với cái đạo lý này hoàn toàn tin không chút nghi ngờ nào.
Vấn đề tình cảm của Kha Nhược Sơ, Bạch Mông thật sự rất nhọc lòng.
"Đáng yêu chứ~" Bạch Mông cười vui vẻ nói với Thịnh Như Ỷ, ý đồ đang dắt mối cho hai người này.
Dựa theo tính cách của Kha Nhược Sơ, nếu không thúc đẩy thì Bạch Mông cảm thấy tỷ lệ thoát ế là bằng không.
Thịnh Như Ỷ làm như không để ý đến lời Bạch Mông nói, mắt cô nhìn Kha Nhược Sơ cách đó không xa, trong đầu chửi thầm, cô gái này mới bắt tay một cái đã đỏ mặt rồi, sẽ chủ động đến câu dẫn sao?
Đối với lời của Bạch Mông, Thịnh Như Ỷ cũng chẳng tin tưởng mấy, cũng không biết trong đầu cô em họ mình đang tính cái gì.
Sau khi Bạch Mông nói xong, lặng lẽ quan sát phản ứng của Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ cười nhạt, nghiêng đầu vứt cho Bạch Mông một cái ánh mắt lạnh lùng, không nói chuyện.
Bạch Mông tự cảm thấy không thú vị, cô biết ánh mắt này của Thịnh Như Ỷ có nghĩa gì, thông thường chị họ của cô đối với mấy cái hành vi ấu trĩ này, sẽ trưng ra cái biểu cảm vậy đó.
Có thể, Kha Nhược Sơ không phải là kiểu hình mà Thịnh Như Ỷ thích, điểm này không phải Bạch Mông không nghĩ đến, rốt cuộc thì trước đây, đối tượng kết giao của Thịnh Như Ỷ, đều là kiểu trưởng thành chín chắn, phải 30 tuổi trở lên.
Chỉ là đêm nay, Bạch Mông cảm thấy Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ rất ăn ý với nhau, cô còn cho rằng chị họ sẽ phá lệ.
Haizz...!thật đáng tiếc.
Có lòng tốt đi se tơ hồng, nào ngờ chưa kịp se đã bị cắt đứt dây rồi, Bạch Mông cũng không muốn nói đến chuyện này nữa, ngó lơ rồi đi uống rượu tiếp.
Tối nay, tâm trạng của cô rất tốt, ở đây cũng đều là bạn bè tốt, cho nên Bạch Mông thả lỏng tiếp từng ly từng ly một, kết quả uống mới đến 10h thì miệng đã nói không thành câu rồi, chứ đừng nói đến chuyện đi lại.
"Uống...!tiếp tục uống nào....!Mình và mấy cậu...! không say không về..." Bạch Mông vẫn còn đang cao hứng, trong miệng vẫn còn nói không say không về.
Thịnh Như Ỷ đỡ Bạch Mông đang làm ầm ĩ, trên mặt hàng lông mày đang cau lại, đêm nay cô đến cái chốn này, mục đích chính là đến dọn dẹp cái cục diện của bà nội nhỏ này.
Cô đứng bên đường gọi xe, trước là sắp xếp cho bạn của Bạch Mông trở về, một đám uống lên thực sự không ít.
Kha Nhược Sơ định nói tự cô gọi xe đi về là được rồi, nhưng mà nhìn thấy Thịnh Như Ỷ một mình đỡ Bạch Mông không được, cho nên nhanh chóng đi đến giúp đỡ.
Bạch Mông bị một trái một phải kẹp lấy, toàn thân đều mùi rượu, say không biết trời trăng mây gió nhưng miệng vẫn còn lảm nhảm, "Hửm? Sao hôm nay...!rượu uống hoài không say vậy...."
Kha Nhược Sơ nghe xong không nhịn được mà cười, đều say ra thế này rồi mà còn nói uống hoài không say.
Trên mặt Thịnh Như Ỷ đầy ghét bỏ, loáng thoáng nhìn qua Kha Nhược Sơ, thấy cô gái này còn mỉm cười, nghĩ thầm đều say rượu, nhưng có người còn đáng yêu, uống say còn đòi ôm, rồi làm nũng không ngừng.
Kha Nhược Sơ vô tình liếc nhìn qua Thịnh Như Ỷ, cũng thấy Thịnh Như Ỷ đang cười, cô cúi thấp đầu, chỉ là cô không biết được, nụ cười của người kia chính là đang nhớ đến một số hình ảnh khi say của cô.
Xe của Thịnh Như Ỷ đậu ở bãi độ xe trong sân của nhà hàng, mặc dù hai người đỡ Bạch Mông nhưng mà cũng thật sự rất vất vả mới kéo Bạch Mông đến xe.
Chờ đến lúc Thịnh Như Ỷ đem Bạch Mông nhét vào hàng ghế sau, Kha Nhược Sơ mới dám nhìn bóng lưng của Thịnh Như Ỷ, suy nghĩ một chút, cô vẫn mở miệng gọi, "Chị...."
Bởi vì chuyện của đêm đó, có trời mới biết được khi cô gọi Thịnh Như Ỷ là chị, trong lòng có bao nhiêu khó chịu.
Nhưng mà Thịnh Như Ỷ ngược lại, lại thích cô gái này gọi mình là chị.
"Em đi trước nhé, Mông Mông phải làm ơn chị chăm sóc rồi. Kha Nhược Sơ vén mái tóc sang một bên, nói.
"Khoan đã." Vào lúc, Kha Nhược Sơ xoay người, Thịnh Như Ỷ gọi cô lại, "Để tôi đưa em về."
Phản ứng đầu tiên của Kha Nhược Sơ chính là từ chối, từ trước đến nay cô không thích mang phiền đến cho người khác, "Không cần phiền như vậy, em tự về...."
"Lên xe đi...." Lúc này, bên trong xe truyền ra tiếng ồn ào, "Có cái gì mà phiền với chả không phiền...!để...!để cho chị của mình đưa cậu về đi...."
Mỗi người lúc say rượu đều có một mặt khác, khi Bạch Mông say rượu giọng nói của cô lớn hơn rất nhiều, có khi còn ồn như gì.
"Lên xe đi."
"Lên xe nào...."
Dưới sự thúc giục của hai người, Kha Nhược Sơ nói cảm ơn, cuối cùng vẫn chọn lên xe.
Vừa lên xe, Bạch Mông ở phía sau lập tức ôm lấy cánh tay của Kha Nhược Sơ, lớn tiếng nói bên tai Kha Nhược Sơ, "Nhược Sơ...!mình nói cho cậu biết...!kỹ thuật lái xe của chị mình rất đỉnh nha....!Cậu ngồi qua một lần đi rồi biết....!Chị ấy lái xe rất tốt...."
Kha Nhược Sơ cảm giác màng nhĩ của cô muốn bị thủng rồi, nhưng vẫn kiên nhẫn mà trả lời, "Được rồi, mình biết rồi."
"Em đừng có để ý đến con bé làm gì, tính mượn rượu làm càn thì có." Thịnh Như Ỷ một bên lái xe, một bên nhìn qua gương chiếu hậu nói chuyện với Kha Nhược Sơ, "Từ nhỏ, con bé đã như vậy rồi, nói cái gì cũng phóng đại, càng đáp lại nó càng nháo."
Bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm đều bị bỏ lại ở phía sau.
Nghe Thịnh Như Ỷ dùng giọng điệu thoải mái nói chuyện với Kha Nhược Sơ, mấy dây thần kinh đang căng lên của Kha Nhược Sơ cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tự hỏi bản thân đối với cái chuyện hôn môi kia, có phải đã lo lắng thừa quá rồi không? Trên thực tế thì nó chả có ảnh hưởng gì cả, chỉ cần vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, thì cũng coi như đâu có gì phải xấu hổ.
Kha Nhược Sơ cũng chỉnh sửa, tận lực làm cho việc đối mặt với Thịnh Như Ỷ như là chuyện thản nhiên, cười đáp, "Mông Mông có đôi khi cũng rất giống trẻ con."
"Xem ra, quan hệ của em và con bé cũng không tồi nhỉ."
"Vâng." Kha Nhược Sơ chỉ đơn giản gật