Lời này nghe sao quen quen.
Kha Nhược Sơ nghĩ thầm, muốn cô nghĩ ra hình phạt còn khó hơn bị người khác phạt.
Yên tĩnh, trầm mặc.
Nằm nghiêng ôm lấy nhau, lẳng lặng nhìn gương mặt đối phương, dưới ánh đèn vàng nhạt, có một loại ấm áp chỉ thuộc về thế giới của hai người.
Nhìn nhau vài giây, Kha Nhược Sơ lặng lẽ đưa đầu qua, vùi mặt vào cổ Thịnh Như Ỷ.
Vừa ôm Thịnh Như Ỷ vừa ngửi lấy mùi hương của đối phương.
Giống như một con cừu bị thương, cầu xin được an ủi.
Một hơi ấm.
Thịnh Như Ỷ hơi ngẩng đầu lên, dùng tay xoa nhẹ mái tóc dài mềm mại của Kha Nhược Sơ, ôm lấy gáy cô ấy, nhắm hờ mắt, tuỳ ý để cho Kha Nhược Sơ dùng mặt dùng môi cọ lên nơi nhạy cảm của cô.
Ôm Thịnh Như Ỷ như thế này, Kha Nhược Sơ mới có cảm giác an toàn, đặc biệt là gần đây, cô rất cần cảm giác này.
Mấy ngày hôm nay, cô còn suy nghĩ lung tung, cho rằng vài ngày nữa hai người sẽ chia tay, rốt cuộc thì hai người cũng đã hẹn hò được cả tháng.
Đem bộ mặt không vui chôn vùi vào đó, Kha Nhược Sơ hé miệng ra căn trên cổ Thịnh Như Ỷ, cắn một cái, coi như là xử phạt.
Thân thể Thịnh Như Ỷ run lên, "Ưm...."
Kha Nhược Sơ lập tức rụt đầu lại nhìn Thịnh Như Ỷ, còn lo lắng hỏi, "Có phải em cắn mạnh quá không? Chị có đau không? Để em xem...."
Nói xong, Kha Nhược Sơ cẩn trọng xem xét chỗ bị cắn.
Kha Nhược Sơ rất muốn căn một cái cho đã, nhưng mà cô lại luyến tiếc, đến cái dấu răng còn không có.
Nhìn có dáng vẻ ngây thơ vụn về của Kha Nhược Sơ quan tâm đến mình, bỗng nhiên Thịnh Như Ỷ muốn khóc, cô đã nói có thể tuỳ ý để cho Kha Nhược Sơ xử phát, ai mà biết chỉ cắn một cái thôi.
Đối với Thịnh Như Ỷ mà nói như thế này đúng là xử phạt, Kha Nhược Sơ mới cắn nhẹ một cái, mà cả cơ thể cô đã run lên, nhưng không để lại dấu vết nào.
Thịnh Như Ỷ cười bất đắc dĩ, "Bây giờ, tâm trạng đã tốt hơn chưa?"
Kha Nhược Sơ vẫn nửa đè lên người Thịnh Như Ỷ, đêm nay đôi mắt Kha Nhược Sơ không dời Thịnh Như Ỷ một giây nào, cô sợ mất đi người này.
"Sao lại không nói tiếng nào...."
Thịnh Như Ỷ chưa nói xong, thì một đôi môi mềm mại đã đưa đến.
Kha Nhược Sơ cúi đầu hôn lên khoé môi đang mở của Thịnh Như Ỷ, tay trái ôm mặt, hôn cô ấy tha thiết từng chút từng chút một, như đang cầu xin điều gì đó, mang theo dục vọng chiếm hữu chưa từng có.
Không có cách nào nghĩ được người này sẽ thuộc về người khác, chỉ có cô mới có thể ôm Thịnh Như Ỷ thế này, hôn như vậy.
Càng nghĩ như vậy, Kha Nhược Sơ càng muốn nắm giữ lấy đôi môi kia, dùng sức mà hôn lấy.
Một người đòi lấy dần dần trở thành hai người quấn quít nhau, Thịnh Như Ỷ ôm chặt lấy cơ thể Kha Nhược Sơ, đáp lại bằng một nụ hôn thật sâu.
Đã từng hôn nhau rất nhiều, nhưng lúc này đây cảm giác thật đê mê, đây là lần đầu tiên Kha Nhược Sơ chủ động nhiệt tình với cô.
Những lần trước, đều là Thịnh Như Ỷ trêu chọc Kha Nhược Sơ, ám chỉ đủ các kiểu.
Hai cơ thể áp chặt lên nhau, môi lưỡi quấn quanh nhau, hết lần này đến lần khác, cho đến khi đầu lưỡi tê dại, hít thở không thông.
Thịnh Như Ỷ đã không còn sức kháng cự dưới sự chủ động nhiệt tình của Kha Nhược Sơ, đêm nay con thỏ trắng yếu đuối nhút nhát đã chạy đi đâu mất rồi...!Tiên Hiệp Hay
Trong phút chốc nghỉ ngơi giữa hiệp, Kha Nhược Sơ thở dốc, mở mắt ra nhìn người trước mặt.
"Bảo bối, sau này cứ thế này mà làm, biết chưa?" Thịnh Như Ỷ thở dốc nói, đôi mắt nhìn Kha Nhược Sơ như muốn nói "Chị thích."
Lòng bàn tay Kha Nhược Sơ vẫn còn đang vỗ về mặt Thịnh Như Ỷ, cô thích nhìn thấy dáng vẻ động tình của Thịnh Như Ỷ, giống như là đang muốn nói "Chị yêu em" vậy.
Hơi thở còn chưa hồi phục, Kha Nhược Sơ lại hôn tiếp, vẫn là một nụ hôn sâu.
Đêm nay, coi như bản thân đã lộ ra bộ mặt chân thật nhất, từ con tim hay lý trí cô đều thích Thịnh Như Ỷ, biểu cảm đêm nay vượt xa những cảm xúc ngày thường.
Khi Thịnh Như Ỷ vờn bắt lấy môi Kha Nhược Sơ, cô cảm nhận được trong miệng có vị mặn, cô mở mắt ra, "Sao em lại khóc?"
Khóc chỉ là muốn khóc vậy thôi, khóc vì mấy cái tin đồn vớ va vớ vẩn, khóc vì tối nay cô nhìn thấy Thịnh Như Ỷ quan tâm người khác, khóc là bởi vì những lời nói Thịnh Như Ỷ vừa mới nói với cô xong....!Mặc cho, bản thân đã rơi nước mắt, Kha Nhược Sơ vẫn tiếp tục hôn Thịnh Như Ỷ, từ bên má cho đến bờ môi.
Sau khi nháo với Thịnh Như Ỷ một hồi, Kha Nhược Sơ mới uỷ khuất lẩm bẩm, "Em mới sợ chị không cần em nữa."
Thịnh Như Ỷ đau lòng muốn chết, vuốt đầu cô nhóc nói, "Đúng là đứa ngốc mà, làm sao mà chị không cần em được chứ."
"Chị không được đối xử tốt với những người khác như đối với em...!Em cũng sẽ ghen." Kha Nhược Sơ nói ra suy nghĩ trong lòng, mượn lời của Thịnh Như Ỷ mà nói, lúc trước Thịnh Như Ỷ cũng đã từng nói với cô như thế.
Nhìn thấy Kha Nhược Sơ khóc và nói bản thân sẽ ghen, Thịnh Như Ỷ không nhịn được mà cười, sao có thể đáng yêu đến thế này chứ.
Cô hôn hôn lên mặt Kha Nhược Sơ, sau đó ở bên tai Kha Nhược Sơ khẽ nói, "Chị là của em, chỉ đối tốt với em mà thôi."
Lời mật ngọt dịu dàng trong đêm tĩnh lặng, luôn là lời nói làm người ta xao xuyến nhất.
Kha Nhược Sơ mắt đỏ ửng, cuối cùng cũng nở ra một nụ cười tươi, nhìn vào gương mặt Thịnh Như Ỷ, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô ấy liền hỏi, "Chị vừa xong việc đã chạy đến tìm em sao?"
"Ừm, sợ em suy nghĩ lung tung."
Kha Nhược Sơ thoải mái ôm lấy Thịnh Như Ỷ, "Sẽ không."
Nhanh như vậy đã không cần chị nữa rồi sao? Trong đầu Kha Nhược Sơ nhớ đến dáng vẻ của Thịnh Như Ỷ khi nói lời này.
Từ trước đến nay, cô luôn nhìn thấy dáng vẻ ung dung tự tại của Thịnh Như Ỷ, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Thịnh Như Ỷ cũng giống cô, sẽ không có cảm giác an toàn.
"Chị."
"Hửm?"
"Em thích chị, từ trước đến nay vẫn luôn thích chị.
Em rất may mắn khi vừa hay chị cũng thích em." Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ nói lời chân thành, nói xong lại vùi mặt vào trong ngực Thịnh Như Ỷ, có chút xấu hổ.
Trong lòng Thịnh Như Ỷ ấm áp vô cùng, cô dùng cằm cọ cọ lên đỉnh