Lấy Em Làm Điểm Tâm

Chương 39: Bị bắt cóc (1)


trước sau

Đầu óc trở nên tối đen, hai mắt nặng trĩu, buồng phổi trong lồng ngực hít thở khó khăn.

Lô Vỹ Tinh nhíu chặt lông mày, cô cảm nhận thấy có một bàn tay ai đó đang đè chặt trước miệng mình.

Bàn tay cô muốn đưa lên để gỡ nhưng toàn thân cô lúc này dường như vô lực, không thể nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.

Một mùi hương đặc trưng của cây hương thảo dịu nhẹ thoảng bay vào mũi cô.

Mi mắt cô khẽ lay động, lại nặng trĩu. Tựa hồ như có tảng đá vô hình nào đó đang đè lên mắt khiến cho Lô Vỹ Tinh không thể mở nổi.

Khó thở quá...

Ưm...

Cố gắng mở mắt ra. Khuôn mặt tuấn mỹ mị hoặc đầy anh khí mà vô cùng quen thuộc liền hiện ra trước mắt.

Ninh Kiến Thần?

Nhìn thấy gương mặt của Ninh Kiến Thần đang tiến lại gần, trong lòng của Lô Vỹ Tinh nổi lên hoảng hốt, cô co rụt hai vai lại, ngón tay bấu chặt lấy tấm chăn trước ngực như sợ sẽ bị làm hại.

Hành động này của Lô Vỹ Tinh khiến cho Ninh Kiến Thần đang tươi cười bỗng ngưng lạu. Nụ cười trên môi có chút miễn cưỡng. Hắn là đang nói chuyện với bác sĩ trưởng khoa, lại cảm giác được có cái gì đó rất xấu liền lập tức chạy như bay tới đây. Vừa đặt chân vào cửa đã thấy Lô Vỹ Tinh động mi mắt tỉnh dậy. Lòng hắn đã vui đến muốn hét lên. Nhưng cử chỉ này của cô, sự sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt cô nói rõ cho hắn biết, khoảng cách giữa hai người hiện giờ dường như là sự bất tận của vô hình.

Ninh Kiến Thần đứng trước cửa, loay hoay không biết nên làm gì và như thế nào. Tay hắn luống cuống không biết nên đặt ở đâu đành bỏ vào túi quần âu.

"Tỉnh rồi sao?"

"..." im lặng.

"Em đói không anh đi mua chút gì đó nhé."

"..." vẫn là sự im lặng đáp lại lời hắn.

Nhưng có vẻ như hắn lại vô cùng kiên nhẫn mà tiếp tục cuộc độc thoại: "Em đợi anh một chút. Anh sẽ đi mua món sườn chua ngọt mà em thích. Không được đi lung tung đâu biết chứ. Được chứ?"

Ninh Kiến Thần mím mím môi, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập xa cách của Lô Vỹ Tinh, hắn khẽ cười một cái. Nụ cười mang theo chua chát.

Là mày tự chuốc lấy, giờ thì mày phải chuộc lại.

Đó là quy luật tuần hoàn, không thể trách được ai.

Nói đoạn, Ninh Kiến Thần quay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Gió mang theo mùi trầm hương tự nhiên trên người Ninh Kiến Thần phảng phất với không gian đầy mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.

Sau khi tiếng giày quen thuộc đã mất hẳn, lúc này Lô Vỹ Tinh mới rụt rè láo liếc nhìn xung quanh như sợ ai đó làm hại mình.

Cảm thấy
thật sự an toàn, Lô Vỹ Tinh từ tốn buông lỏng ngón tay đang bấu chặt tấm chăn mỏng trên người ra, cô cắn nhẹ cánh môi anh đào, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bầu trời hôm nay u ám khác thường. Mây không còn trắng, trời không còn xanh, gió đột nhiên trở nên dữ dội hơn.

Từng chiếc lá của cây hoa tử đằng phía xa xa bị gió cuốn đi, lá từng đợt rơi rụng đầy cả mặt đất, nhìn qua như thể một tấm nệm màu vàng nhạt.

Có chút bình yên, có chút thê lương, có chút tiếc nuối, có cả một chút đau lòng.

Bất giác, bàn tay thon dài của Lô Vỹ Tinh đưa lên bụng, sờ nhẹ.

Ý thức bỗng nhiên bừng tỉnh khiến cho cô giật mình tự hỏi. Cô đang làm cái gì vậy?

Sau đó cô lại tự trả lời, thâm tâm cô dường như đang cố gắng tìm kiếm: có cái gì đó, có sự mất mát. Mất mát đến đau lòng!

Lô Vỹ Tinh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đóng lại cánh cửa sổ đang bị gió làm lung lay, tấm rèm bay phần phật vào khuôn mặt xanh xao của cô như giận dữ. Lô Vỹ Tinh dùng tay giữ cố định tấm rèm mỏng rồi vươn tay đóng cửa sổ. Lại bị một bàn tay to lớn khác nhanh hơn đã đóng lại.

Lô Vỹ Tinh nhíu mày nghĩ tới việc Ninh Kiến Thần không thể nhanh quay lại như vậy.

Hơn nữa...

Mùi cây hương thảo này... có chút quen thuộc.

Là ai?

Lô Vỹ Tinh nghe thấy tiếng cười trầm thấp của đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền xuống thì khẽ rùng mình, định quay người lại để xem là ai. Bất chợt miệng cô bị bịt lại.

Lô Vỹ Tinh mở lớn hai mắt muốn quay đầu nhìn rõ khuôn mặt kẻ phía sau.

Bộp một tiếng.

Sau gáy đau điếng, trước mắt Lô Vỹ Tinh tối sầm lại. Đầu óc cô ong lên, hai tai ù đi. Sau đó cô chìm vào trong vô thức.

Thân ảnh mềm mại của Lô Vỹ Tinh ngã xuống, người đàn ông kia đứng đó, đưa đôi mắt xếch dài nhìn xuống, khoé miệng nhếch lên cao ngạo, nụ cười của kẻ chiến thắng hiện rõ trên môi.

Ninh Kiến Thần nghe đây, Ninh gia, Ninh gia rồi sẽ là của tôi. Tất cả đều sẽ là của tôi.

Hahaha...

***17:11    20/7/2017***


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện